Chúa Nhật thứ XV Thường niên năm B
Thánh
Henricô.
Bài đọc: Xh 1, 8-14. 22
Đáp ca: Tv 123,
1-3. 4-6. 7-8
Phúc âm: Mt 10, 34 - 11, 1
Thứ Ba trong tuần XV Thường niên, ngày 14 tháng 7
Thánh
Camilô Lenllis, linh mục.
Bài đọc: Xh 2, 1-15a
Đáp ca: Tv 68, 3. 14. 30-31.
33-34
Phúc âm: Mt 11, 20-24
Thứ Tư trong tuần XV Thường niên, ngày 15 tháng 7
Thánh Bônaventura, giám mục,
tiến sĩ Hội Thánh. Lễ nhớ.
Bài đọc: Xh 3, 1-6. 9-12
Đáp ca: Tv 102, 1-2. 3-4.
6-7
Phúc âm: Mt 11, 25-27
Thứ Năm trong tuần XV Thường niên, ngày
16 tháng 7
Đức
Mẹ núi Carmêlô.
Bài đọc: Xh 3, 13-20
Đáp ca: Tv 104, 1và 5. 8-9.
24-25. 26-27
Phúc âm: Mt 11, 28-30
Thứ Sáu trong tuần XV Thường niên, ngày
17 tháng 7
Bài đọc: Xh 11, 10 - 12, 14
Đáp ca: Tv 115, 12-13.
15-16bc. 17-18
Phúc âm: Mt 12, 1-8
Thứ Bảy trong tuần XV Thường niên, ngày
18 tháng 7
Bài đọc: Xh 12, 37-42
Đáp ca: Tv 135, 1 và 23-24. 10-12. 13-15
Phúc âm: Mt 12, 14-21
Chúa Nhật thứ XVI Thường niên, ngày 19 tháng 7
Thánh
vịnh tuần IV.
Bài đọc I: Gr 23, 1-6
Đáp
ca: Tv 22, 1-3a. 3b-4. 5. 6
Bài
đọc II: Ep 2, 13-18
Phúc âm: Mc 6, 30-34
HỌC
HỎI KINH THÁNH
Chúa
Nhật XVI Thường niên – Năm B
Phúc âm: Mc 6, 30-34
30 Các Tông Đồ tụ họp chung quanh Đức Giê-su, và kể lại cho Người biết mọi
việc các ông đã làm, và mọi điều các ông đã dạy.31 Người bảo các ông:
“Chính anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút.”
Quả thế, kẻ lui người tới quá đông, nên các ông cũng chẳng có thì giờ ăn uống nữa.32
Vậy, thầy trò xuống thuyền đi lánh riêng ra một nơi hoang vắng.33 Thấy
các ngài ra đi, nhiều người hiểu ý, nên từ khắp các thành, họ cùng nhau theo đường
bộ chạy đến nơi, trước cả các ngài.34 Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su thấy
một đám người rất đông thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không người
chăn dắt. Và Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều.
(Bản dịch nhóm CGKPV)
Suy niệm
1. Khi khuyên các môn đệ đi đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi, Đức
Giêsu đã làm một cử chỉ rất nhân bản, Người đã tỏ ra là một vị Thầy quan tâm đến
mọi phương diện thuộc đời sống các môn đệ. Đấy là một tấm gương cho tất cả những
ai có trách nhiệm về những người khác.
2. Trong Cựu Ước, lòng từ bi thương xót là một phẩm tính của Thiên Chúa;
qua thái độ của Đức Giêsu, ta thấy được lòng thương cảm của Thiên Chúa đối với
loài người. Bất cứ ai có vai trò “mục tử” (cha xứ, bề trên, cha mẹ…) đều được mời
gọi bắt chước Đức Giêsu về phương diện này.
3. Khi đưa Nhóm Mười Hai vào sứ vụ này, Đức Giêsu đã thật vất vả mới mở
mắt các ông ra được, thì chắc hẳn không người môn đệ nào hôm nay muốn thực tập
đời tông đồ mà lại miễn chuẩn cho mình khỏi phải ở với Đức Giêsu, nhìn ngắm Người,
bước theo Người và cứ thường xuyên bị Người ngăn cản trong những kế hoạch theo
lô-gích loài người.
(Lm PX Vũ Phan
Long, ofm)
Sixteenth Sunday in Ordinary Time – Year B
Gospel: Mk 6:30-34
The apostles
gathered together with Jesus and reported all they
had done and taught. He said to
them, “Come away by
yourselves to a deserted place and rest a while.” People were coming and going
in great numbers, and they had no
opportunity even to eat. So they went off in the boat by themselves to a deserted
place. People saw them leaving and many came to know about it. They hastened
there on foot from all the towns and arrived at the
place before them. When he disembarked
and saw the vast crowd, his heart was moved
with pity for them, for they were like
sheep without a shepherd; and he began to teach
them many things.
(http://www.usccb.org)
Reflection
When we are overwhelmed by life, often it is because the needs crashing
down upon us are far greater than the time, energy, and know-how we have to meet
them. It seems like we never get to the point when all our needs are over and
done with. One need is met, another crops up. We can easily identify with the
needs presented in this Sunday’s gospel: the weary disciples need rest; the
persistent crowd needs to be where Jesus is.
This gospel follows last week’s when Jesus sent the Twelve to preach
repentance and gave them authority to overcome demons. Noticeably absent in
this Sunday’s gospel is any mention of healing that the disciples had done.
Instead, Jesus’ pity for the crowd arises from their need to be led by Jesus;
they “were like sheep without a shepherd.” This need was so great that even
Jesus’ seeking a “deserted place” for him and the disciples to rest did not
keep the people from hastening to him. Jesus discerned the differing needs of
the weary disciples and the persistent crowd, and responded to each
accordingly. The crowd won! Jesus interrupted his rest to tend to their needs.
So did Jesus win! He shepherded them beyond their need for healing
to teach them what they needed to learn about the saving mission he came
to fulfill.
Jesus, the true shepherd of God, always responds to the needs of others.
How does Jesus respond when the apostles return from their mission and report
to him? He invites them to come away and rest. How does Jesus respond when the
crowd persists in hastening to him? He teaches them. In fact, he shepherds both
the apostles and the crowd. Jesus shepherds everyone toward fuller life through
both the re-creating power of rest and the transforming possibilities of new
teaching. Jesus is ever the caring shepherd. Jeremiah reproved the shepherds
who misled God’s people and scattered them (see the first reading); Jesus is
the divine shepherd who both knows the needs of others and responds to them.
Jesus never misleads. By his own good example, Jesus teaches that responding to
others’ needs, fostering caring relationships, and teaching the Good News are
at the heart of bringing his mission
to completion.
(Source: Living Liturgy 2015)