Chúa Nhật thứ 4 mùa Chay năm A




Chúa Nhật thứ 4 mùa Chay năm A


Thứ Hai trong tuần 4 mùa Chay ngày 27 tháng 3

Bài đọc: Is 65, 17-21
Đáp ca: Tv 29, 2 và 4. 5-6. 11e-12a và 13b
Phúc âm: Ga 4, 43-54

Thứ Ba trong tuần 4 mùa Chay ngày 28 tháng 3
Bài đọc: Ed 47, 1-9. 12
Đáp ca: Tv 45, 2-3. 5-6. 8-9
Phúc âm: Ga 5, 1-3a. 5-16

Thứ Tư trong tuần 4 mùa Chay ngày 29 tháng 3
Bài đọc: Is 49, 8-15
Đáp ca: Tv 144, 8-9. 13cd-14. 17-18
Phúc âm: Ga 5, 17-30

Thứ Năm trong tuần 4 mùa Chay ngày 30 tháng 3
Bài đọc: Xh 32, 7-14
Đáp ca: Tv 105, 19-20. 21-22. 23
Phúc âm: Ga 5, 31-47

Thứ Sáu trong tuần 4 mùa Chay ngày 31 tháng 3
Bài đọc: Kn 2, 1a. 12-22
Đáp ca: Tv 33, 17-18. 19-20. 21 và 23
Phúc âm: Ga 7, 1-2. 10. 25-30

Thứ Bảy trong tuần 4 mùa Chay ngày 1 tháng 4
Bài đọc: Gr 11, 18-20
Đáp ca: Tv 7, 2-3. 9bc-10. 11-12
Phúc âm: Ga 7, 40-53

Chúa Nhật thứ 5 mùa Chay năm A ngày 2 tháng 4
Bài đọc I: Ed 37, 12-14
Đáp ca: Tv 129, 1-2. 3-4ab. 4c-6. 7-8
Bài đọc II: Rm 8, 8-11
Phúc âm: Ga 11, 1-45


HỌC HỎI KINH THÁNH

Chúa Nhật 5 mùa Chay năm A


Phúc âm: Ga 11, 1-45

1 Có một người bị đau nặng, tên là Ladarô, quê ở Bêtania, làng của hai chị em cô Mácta và Maria. 2 Cô Maria là người sau này sẽ xức dầu thơm cho Chúa, và lấy tóc lau chân Người. Anh Ladarô, người bị đau nặng, là em của cô. 3 Hai cô cho người đến nói với Ðức Giêsu: "Thưa Thầy, người Thầy thương mến đang bị đau nặng". 4 Nghe vậy, Ðức Giêsu bảo: "Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua cơn bệnh này, Con Thiên Chúa được tôn vinh". 5 Ðức Giêsu quý mến cô Mácta, cùng hai người em là cô Maria và anh Ladarô. 6 Tuy nhiên, sau khi được tin anh Ladarô lâm bệnh, Người còn lưu lại thêm hai ngày tại nơi đang ở. 7 Rồi sau đó, Người nói với các môn đệ: "Nào chúng ta cùng trở lại miền Giuđê!" 8 Các môn đệ nói: "Thưa Thầy, mới đây người Dothái tìm cách ném đá Thầy, mà Thầy lại còn đến đó sao?" 9 Ðức Giêsu trả lời: "Ban ngày chẳng có mười hai giờ đó sao? Ai đi ban ngày thì không vấp ngã, vì thấy ánh sáng của thế gian này. 10 Còn ai đi ban đêm thì vấp ngã vì không có ánh sáng nơi mình!" 11 Nói những lời này xong, Người bảo họ: "Ladarô, bạn của chúng ta, đang yên giấc; tuy vậy, Thầy đi đánh thức anh ấy đây". 12 Các môn đệ nói với Người: "Thưa Thầy, nếu anh ấy yên giấc được, anh ấy sẽ khỏe lại". 13 Ðức Giêsu nói về cái chết của anh Ladarô, còn họ tưởng Người nói về giấc ngủ thường. 14 Bấy giờ Người mới nói rõ: "Ladarô đã chết. 15 Thầy mừng cho anh em, vì Thầy đã không có mặt ở đó, để anh em tin. Thôi, nào chúng ta đến với anh ấy". 16 Ông Tôma, gọi là Ðiđymô, nói với các bạn đồng môn: "Cả chúng ta nữa, chúng ta cũng đi để cùng chết với Thầy!" 17 Khi đến nơi, Ðức Giêsu thấy anh Ladarô đã chôn trong mồ được bốn ngày rồi. 18 Bêtania cách Giêrusalem không đầy ba cây số. 19 Nhiều người Dothái đến chia buồn với hai cô Mácta và Maria, vì em các cô mới qua đời. 20 Vừa được tin Ðức Giêsu đến, cô Mácta liền ra đón Người. Còn cô Maria thì ngồi ở nhà. 21 Cô Mácta nói với Ðức Giêsu: "Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết. 22 Nhưng bây giờ con biết: Bất cứ điều gì Thầy xin cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy". 23 Ðức Giêsu nói: "Em chị sẽ sống lại!" 24 Cô Mácta thưa: "Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết". 25 Ðức Giêsu liền phán: "Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống. 26 Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết. Chị có tin thế không?" 27 Cô Mácta đáp: "Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Ðức Kitô, Con Thiên Chúa, Ðấng phải đến thế gian". 28 Nói xong, cô đi gọi em là Maria, và nói nhỏ: "Thầy đến rồi, Thầy gọi em đấy!" 29 Nghe vậy, cô Maria vội vàng đứng lên và đến với Ðức Giêsu. 30 Lúc đó, Người chưa vào làng, nhưng vẫn còn ở chỗ cô Mácta đã ra đón Người. 31 Những người Dothái đang ở trong nhà với cô Maria để chia buồn, thấy cô vội vã đứng dậy đi ra, liền đi theo, tưởng rằng cô ra mộ khóc em. 32 Khi đến gần Ðức Giêsu, cô Maria vừa thấy Người, liền phủ phục dưới chân và nói: "Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết". 33 Thấy cô khóc, và những người Dothái đi với cô cũng khóc, Ðức Giêsu thổn thức trong lòng và xao xuyến. 34 Người hỏi: "Các người để xác anh ấy ở đâu?" Họ trả lời: "Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem". 35 Ðức Giêsu liền khóc. 36 Người Dothái mới nói: "Kìa xem! Ông ta thương anh Ladarô biết mấy!" 37 Có vài người trong nhóm họ nói: "Ông ta đã mở mắt cho người mù, lại không thể làm cho anh ấy khỏi chết được ư?" 38 Ðức Giêsu lại thổn thức trong lòng. Người đi tới mộ. Ngôi mộ đó là một cái hang có phiến đá đậy lại. 39 Ðức Giêsu nói: "Ðem phiến đá này đi". Cô Mácta là chị người chết liền nói: "Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn ngày". 40 Ðức Giêsu bảo: "Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị tin, chị sẽ được thấy vinh quang của Thiên Chúa sao?" 41 Rồi người ta đem phiến đá đi. Ðức Giêsu ngước mắt lên và nói: "Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm lời con. 42 Phần con, con biết Cha hằng nhậm lời con, nhưng vì dân chúng đứng quanh đây, nên con đã nói để họ tin là Cha đã sai con". 43 Nói xong, Người kêu lớn tiếng: "Anh Ladarô, hãy ra khỏi mồ!" 44 Người chết liền bước ra, chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn liệm. Ðức Giêsu bảo: "Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi". 45 Trong số những người Dothái đến thăm cô Maria và được chứng kiến việc Ðức Giêsu làm, có kẻ đã tin vào Người.

(Bản dịch nhóm CGKPV)

Suy niệm 

1. Câu truyện chúng ta đọc hôm nay cho thấy là mục tiêu của Con Thiên Chúa nhập thể không phải là giải quyết những vấn đề trước mắt, như cái ăn cái mặc, các chứng bệnh. Người có làm các phép lạ để giải quyết các vấn đề đó, nhưng để các phép lạ đó trở thành dấu chỉ đưa người ta đến đức tin. Chỉ khi người ta tin vào Người, các vấn đề ấy mới được giải quyết tận căn, vì Người sẽ ban cho người ta sự sống đời đời.

2. Khi hình dung ra rằng tôi cũng đang đi trên con đường đưa đến cái chết, tức khắc tôi nhận ra được giá trị của mỗi sự việc tôi đang đảm nhận, mỗi sự vật tôi đang sở hữu. Tôi biết điều gì là quan trọng thật, cái gì là tương đối. Tôi hiểu rằng tôi phải tìm chỗ tựa bảo đảm đưa tôi đến cuộc sống vĩnh cửu. Hôm nay điểm tựa ấy được giới thiệu: Đức Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa. Nhờ tin vào Người, tôi nhận thấy cái chết không còn là một sức mạnh bách chiến bách thắng, một định mệnh bi đát mà con người phải gánh chịu nữa. Cái chết lúc đó chỉ có tính cách tạm thời, như một cửa ngõ đưa tôi vào cuộc sống vĩnh cửu.

3. Ngày hôm nay, chúng ta có thể ghi nhận biết bao dấu chỉ cho thấy sự chết đang tìm cách lan tràn, nhưng sự sống cũng vẫn mạnh mẽ vươn lên. Dựa vào mình, sống theo tính ích kỷ và kiêu ngạo, con người sẽ rơi vào thất vọng khi trải nghiệm tất cả những giới hạn của thân phận thọ tạo. Đức Giêsu mời gọi chúng ta vượt quá những giới hạn này, nhờ có Thánh Thần chan hòa trong lòng, bằng cách lắng nghe giáo huấn của Người và đưa ra thực hành, bằng cách sống và chết như Người.

4. Sự can thiệp của Đức Giêsu cho thấy Thiên Chúa không phải là một Đấng Vô Biên xa vời, không hề quan tâm đến các thọ tạo của Người. Thiên Chúa đã nhập thể để làm người, mang một trái tim loài người. Người có thể cảm động, xao xuyến. Người yêu thương các bạn hữu của Người. Nhưng Người cũng bung quyền năng của Người ra để cho Ladarô sống lại, hầu chỉ cho chúng ta con đường sống thật.

5. Đức Giêsu đã cho Ladarô sống lại, vì Người là Lời tạo dựng của Thiên Chúa. Thế nhưng một ngày kia, Người sẽ chết, để rồi các đối thủ có thể chế nhạo đủ cách. Nhưng đó là vì Đức Giêsu không muốn cứu lấy một mình Người. Khi đảm nhận thân phận con người chúng ta cho đến chết, Lời ban sự sống của Người không còn ở bên ngoài chúng ta nữa. Người thắng cái chết bằng cách đi xuyên qua nó. Nhờ đó, Người cứu được tất cả mọi người.

(Lm PX Vũ Phan Long, ofm)

Fifth Sunday of Lent – Year A

Gospel: Ga 11, 1-45

Now a man was ill, Lazarus from Bethany, the village of Mary and her sister Martha. Mary was the one who had anointed the Lord with perfumed oil and dried his feet with her hair; it was her brother Lazarus who was ill. So the sisters sent word to him saying, "Master, the one you love is ill." hen Jesus heard this he said, "This illness is not to end in death, but is for the glory of God, that the Son of God may be glorified through it." Now Jesus loved Martha and her sister and Lazarus. So when he heard that he was ill, he remained for two days in the place where he was. Then after this he said to his disciples, "Let us go back to Judea." The disciples said to him, "Rabbi, the Jews were just trying to stone you, and you want to go back there?" Jesus answered, "Are there not twelve hours in a day? If one walks during the day, he does not stumble, because he sees the light of this world. But if one walks at night, he stumbles, because the light is not in him." He said this, and then told them, "Our friend Lazarus is asleep, but I am going to awaken him." So the disciples said to him,
"Master, if he is asleep, he will be saved." But Jesus was talking about his death, while they thought that he meant ordinary sleep. So then Jesus said to them clearly, "Lazarus has died. And I am glad for you that I was not there, that you may believe. Let us go to him." So Thomas, called Didymus, said to his fellow disciples, "Let us also go to die with him."

When Jesus arrived, he found that Lazarus had already been in the tomb for four days. Now Bethany was near Jerusalem, only about two miles away. And many of the Jews had come to Martha and Mary to comfort them about their brother. When Martha heard that Jesus was coming, she went to meet him; but Mary sat at home. Martha said to Jesus, "Lord, if you had been here, my brother would not have died. But even now I know that whatever you ask of God, God will give you." Jesus said to her, "Your brother will rise." Martha said to him, "I know he will rise, in the resurrection on the last day." Jesus told her, "I am the resurrection and the life; whoever believes in me, even if he dies, will live, and everyone who lives and believes in me will never die. Do you believe this?" She said to him, "Yes, Lord. I have come to believe that you are the Christ, the Son of God, the one who is coming into the world."

When she had said this, she went and called her sister Mary secretly, saying, "The teacher is here and is asking for you." As soon as she heard this, she rose quickly and went to him. For Jesus had not yet come into the village, but was still where Martha had met him. So when the Jews who were with her in the house comforting her saw Mary get up quickly and go out, they followed her, presuming that she was going to the tomb to weep there. When Mary came to where Jesus was and saw him,
she fell at his feet and said to him, "Lord, if you had been here, my brother would not have died." When Jesus saw her weeping and the Jews who had come with her weeping, he became perturbed and deeply troubled, and said, "Where have you laid him?" They said to him, "Sir, come and see." And Jesus wept. So the Jews said, “See how he loved him." But some of them said, "Could not the one who opened the eyes of the blind man have done something so that this man would not have died?"

So Jesus, perturbed again, came to the tomb. It was a cave, and a stone lay across it. Jesus said, "Take away the stone." Martha, the dead man's sister, said to him, "Lord, by now there will be a stench; he has been dead for four days." Jesus said to her, "Did I not tell you that if you believe you will see the glory of God?" So they took away the stone. And Jesus raised his eyes and said, "Father, I thank you for hearing me. I know that you always hear me; but because of the crowd here I have said this, that they may believe that you sent me." And when he had said this, He cried out in a loud voice, "Lazarus, come out!" The dead man came out, tied hand and foot with burial bands, and his face was wrapped in a cloth. So Jesus said to them, "Untie him and let him go."

Now many of the Jews who had come to Mary and seen what he had done began to believe in him.

(http://www.usccb.org)

Reflection

Both Martha and Mary say to Jesus, “Lord, if you had been here, / my brother would not have died.” How disappointed they must have been with Jesus! Only good friends can chide one another in such a way! They had high expectations of their Friend: he could heal others, he certainly would heal Lazarus whom he loved so much that when he went to the tomb where Lazarus had been laid, Jesus wept. However, Martha and Mary’s expectation, hope, desire that their brother would be healed by their Friend was actually too shortsighted. Jesus intended something way beyond their experience, their imagination, their limited understanding of him and his power. Jesus intended a new revelation about himself. And a new revelation about themselves. Jesus purposely had delayed for two days coming to Bethany. Arriving after Lazarus was dead four days (yes, Lazarus was really dead: “there will be a stench”), Jesus could then reveal that death is necessary, but not the end. Death is necessary not so much because of the sin of Adam and Eve that brought mortality to the human race, but because of what is beyond death: eternal Life. Out of death Jesus gives Life. Out of death Jesus re- veals the deeper mystery of his own Person: “I am the resurrection and the life.” Jesus’ power over death to give Life is a whole new revelation that asks of us nothing less than the kind of believing in Jesus that means giving our whole lives over to him. Martha and Mary came “to believe.” Have we? The raising of Lazarus has more to do with Jesus, us, and believing than it has to do with Lazarus. Jesus works an even greater miracle than healing Lazarus. By raising him from the dead he gave a clear sign that he has power over death and life. The raising of Lazarus is a new kind of statement about life. “Do you believe this?” Jesus asks Martha. He asks the same question of us. We spend our whole lives grappling with the mystery of Jesus’ bringing Life out of death. Jesus comes to us like he came to Martha and Mary with an invitation to believe that Jesus’ own death and resurrection have meaning for us in the messiness of our daily living. This gospel challenges us not so much with respect to our belief in Jesus’ resurrection, as in believing that our own daily dying to self is already a sign of Life we are given and a sign of the fullness of Life we will receive at our resurrection. Once more: Martha and Mary came “to believe.” Have we?

To the point:

Both Martha and Mary say to Jesus, “Lord, if you had been here, / my brother would not have died.” Jesus purposely had delayed for two days coming to Bethany. Arriving after Lazarus was dead four days, Jesus could then reveal that death is necessary, but not the end. Out of death Jesus gives Life. Out of death Jesus reveals the deeper mystery of his own Person: “I am the resurrection and the life.” Martha and Mary came “to believe.” Have we?

(Source: Living Liturgy 2017)