Chúa Nhật thứ 2 thường niên năm C
Bài đọc: 1 Sm 15, 16-23
Đáp ca: Tv 49, 8-9. 16bc-17.
21 và 23
Phúc âm: Mc 2, 18-22
Thứ Ba trong tuần 2 thường niên ngày 19 tháng 1
Bài đọc: 1 Sm 16, 1-13
Đáp ca: Tv 88, 20. 21-22.
27-28
Phúc âm: Mc 2, 23-28
Thứ Tư trong tuần 2 thường niên ngày 20 tháng 1, thánh
Fabiano, giáo hoàng; thánh Sebastiano tử đạo.
Bài đọc: 1 Sm 17, 32-33. 37.
40-51
Đáp ca: Tv 143, 1. 2. 9-10
Phúc âm: Mc 3, 1-6
Thứ Năm trong tuần 2 thường niên ngày 21 tháng 1, thánh Anê,
trinh nữ, tử đạo. Lễ nhớ.
Bài đọc: 1 Sm 18, 6-9; 19, 1-7
Đáp ca: Tv 55, 2-3. 9-10ab.
10c-11. 12-13
Phúc âm: Mc 3, 7-12
Thứ Sáu trong tuần 2 thường niên ngày 22 tháng 1, thánh
Vincente, phó tế, tử đạo.
Bài đọc: 1 Sm 24, 3-21
Đáp ca: Tv 56, 2. 3-4. 6 và
11
Phúc âm: Mc 3, 13-19
Thứ Bảy trong tuần 2 thường niên ngày 23 tháng 1
Bài đọc: 2 Sm 1, 1-4, 11-12.
19. 23-27
Đáp ca: Tv 79, 2-3. 5-7
Phúc âm: Mc 3, 20-21
Chúa Nhật thứ 3 thường niên C ngày 24 tháng 1.
Thánh vịnh tuần 3.
Bài đọc I: Nkm 8, 2-4a. 5-6. 8-10
Đáp
ca: Tv 18, 8. 9. 10. 15
Bài
đọc II: 1 Cr 12, 12-30
Phúc âm: Lc 1, 1-4; 4, 14-21
HỌC
HỎI KINH THÁNH
Chúa
Nhật thứ 3 thường niên C
1 Thưa ngài Thê-ô-phi-lô đáng kính, có nhiều người đã ra công soạn bản tường
thuật những sự việc đã được thực hiện giữa chúng ta.2 Họ viết theo
những điều mà các người đã được chứng kiến ngay từ đầu và đã phục vụ lời Chúa
truyền lại cho chúng ta.3 Tôi cũng vậy, sau khi đã cẩn thận tra cứu
đầu đuôi mọi sự, thì thiết tưởng cũng nên tuần tự viết ra để kính tặng ngài,4
mong ngài sẽ nhận thức được rằng giáo huấn ngài đã học hỏi thật là vững chắc.
14 Được quyền năng Thần Khí thúc đẩy, Đức Giê-su trở về miền Ga-li-lê, và
tiếng tăm Người đồn ra khắp vùng lân cận.15 Người giảng dạy trong
các hội đường, và được mọi người tôn vinh.
16 Rồi Đức Giê-su
đến Na-da-rét, là nơi Người sinh trưởng. Người vào hội đường như Người vẫn quen
làm trong ngày sa-bát, và đứng lên đọc Sách Thánh.17 Họ trao cho Người
cuốn sách ngôn sứ I-sai-a. Người mở ra, gặp đoạn chép rằng:18 Thần
Khí Chúa ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng
cho kẻ nghèo hèn. Người đã sai tôi đi công bố cho kẻ bị giam cầm biết họ được
tha, cho người mù biết họ được sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức,19
công bố một năm hồng ân của Chúa.
20 Đức Giê-su cuộn
sách lại, trả cho người giúp việc hội đường, rồi ngồi xuống. Ai nấy trong hội
đường đều chăm chú nhìn Người.21 Người bắt đầu nói với họ: “Hôm nay đã
ứng nghiệm lời Kinh Thánh quý vị vừa nghe.”
(Bản dịch nhóm CGKPV)
Suy niệm
1. Sự kiện Kitô giáo chủ yếu dựa trên can thiệp của Thiên Chúa trong lịch
sử cho thấy Kitô giáo khác mọi tôn giáo khác. Thiên Chúa chúng ta là một Thiên
Chúa của các sự kiện, những sự kiện thực hữu; Ngài không phải là một thần tượng
hoặc một tư tưởng thuần túy. Vị Thiên Chúa này lại rất quan tâm đến con người đến
độ đi vào trong lịch sử cụ thể của con người. Chính vị Thiên Chúa này hôm nay vẫn
đang kêu gọi chúng ta qua Đức Giêsu, con người cụ thể làng Nadarét.
2. Ngay từ đầu, Đức Giêsu liên kết hoạt động của Người với Kinh Thánh, với
Lời Chúa. Người khẳng định mạnh mẽ rằng nhờ Người, Thiên Chúa hoàn tất các lời
Ngài đã hứa. Như thế, ngay từ đầu đã có câu trả lời về uy quyền của Đức Giêsu,
nghĩa là về quyền bính đang đứng đàng sau Người: “Thần Khí Chúa ngự trên tôi”.
Đức Giêsu có sức mạnh và quyền năng
Thiên Chúa. Người cũng khẳng định rằng Thiên Chúa đã sai phái Người. Lời khẳng
định này có giá trị cho Người hơn là cho bất cứ ngôn sứ nào, bởi vì Người phát
xuất trực tiếp từ Thiên Chúa trong tư cách là Con Thiên Chúa. Bởi vì Thiên Chúa
nói và hành động qua Người, toàn thể công trình của Người là công trình cứu độ
và phải được đón tiếp với lòng biết ơn và lòng tin.
3. Tại sao lại có hoàn cảnh của những người nghèo, những người đói khát,
những người bị hành hạ, những người đau ốm, tuyệt vọng và mọi kẻ thất thế và phải
gánh chịu một số phận gian khổ? Họ không may, trong khi những người khác được
may mắn? Có thể có chăng cho họ việc thay đổi số phận, hay là họ cứ phải cam chịu
như thế? Phải chăng Thiên Chúa muốn như thế? Đức Giêsu đã loan báo sứ điệp của
Người cho những con người như thế. Thiên Chúa không hất hủi họ. Thiên Chúa ở về
phía họ và chiếu cố đến họ. Thật ra sứ điệp của Đức Giêsu không phải là một
chương trình cải cách xã hội. Người không cổ võ việc phân chia đồng đều các của
cải. Sứ điệp của Người hướng niềm hy vọng của người nghèo không vào của cải vật
chất, nhưng vào Thiên Chúa.
4. Tuy nhiên, chúng ta phải ra sức loại trừ các hoàn cảnh túng quẫn và bất
công. Niềm hy vọng Đức Giêsu mang lại không phải là một ngày nào đó, loài người
sẽ đạt tới chỗ loại từ mọi túng quẫn và có thể thiết lập công lý bình đẳng. Sứ
điệp của Ngài nói rằng Thiên Chúa sẽ ban cho người nghèo ơn cứu độ trọn vẹn.
Đàng khác, chỉ nguyên việc là người nghèo, người sa cơ thất thế, không phải là
đã đủ. Một người nghèo mà đặt hết niềm cậy trông nơi của cải trần thế thì vẫn
đang lạc đường. Hôm nay, Đức Giêsu tiếp tục công cuộc cứu thế trong Hội Thánh
và nhờ Hội Thánh. Người cứu thế qua các bí tích. Người đến với con người qua
các thừa tác viên và qua tất cả các Kitô hữu đã hưởng nhờ hoạt động từ bi
thương xót của Người. Chúng ta phải nối dài hoạt động của Đức Kitô ra, bằng
cách gieo rắc niềm vui và ánh sáng, thoa dịu các nỗi khốn cùng về thể lý và
tinh thần, giải thoát người ta khỏi những nỗi lo sợ khiến tê liệt, đưa người
rta ra khỏi sự dốt nát, nâng đỡ người sống trong cô đơn, chế giảm các nỗi hiềm
khích…
(Lm PX Vũ Phan
Long, ofm)
Third Sunday in Ordinary Time –
Year C
Gospel: Lk 1:1-4; 4:14-21
Since many
have undertaken to compile a narrative of the events that have been fulfilled among us, just as those who were eyewitnesses from the
beginning and ministers of the
word have handed them down to us, I too have decided, after investigating everything accurately
anew, to write it down in
an orderly sequence for you, most excellent
Theophilus, so that you may
realize the certainty of the teachings
you have
received.
Jesus
returned to Galilee in the power of the Spirit, and news of him spread throughout the whole
region. He taught in their
synagogues and was praised by all.
He came to
Nazareth, where he had grown up, and went according to
his custom into the synagogue on
the sabbath day. He stood up to read
and was handed a scroll of the prophet Isaiah. He unrolled the scroll and found the passage
where it was written:
The Spirit of
the Lord is upon me, because he has
anointed me to bring glad tidings
to the poor. He has sent me to
proclaim liberty to captives and recovery of sight
to the blind, to let the oppressed
go free, and to proclaim a
year acceptable to the Lord.
Rolling up
the scroll, he handed it back to the attendant and sat down, and the eyes of all in the synagogue looked
intently at him. He said to them, “Today this Scripture passage is fulfilled in
your hearing.”
(http://usccb.org/bible/readings/012416.cfm)
Reflection
Writing an autobiography is not as easy as it sounds. We are immediately
faced with choices: Do we strictly tell the facts of our lives, or do we help
people get an insight into our likes and dislikes, emotions and feelings,
ambitions and goals? How much of who we really are do we want to reveal? If the
autobiography is meant for family legacy, both facts and self-revelation are
important. If the autobiography is by a political figure, then facts are what
count. If the autobiography is by an entertainment personality, then personal
revelation is more interesting. How we write depends on what we want to convey.
At the beginning of Luke’s gospel he explicitly states that he sets out to
“compile a narrative of the events” of Jesus’ person and mission. He claims
that he has “investigat[ed] everything accurately anew.” Luke wants to get it
right. He knows how important his writing is - its purpose is to “realize the
certainty of the teachings” Jesus brought us. Luke’s story of Jesus, however,
is more than facts.
In this gospel Jesus clearly proclaims who he is and what he comes to
bring. He is One who lives “in the power of the Spirit”; he comes to bring a
new teaching. He is God’s anointed; he comes to bring the human community glad
tidings, liberty, sight, freedom, favor. He is the long-awaited Messiah; he
comes to bring manifest signs of salvation. The “eyes of all… looked intently
at him.” Do our eyes look intently upon him? Why should we? Because in Jesus is
fulfilled all our longings, all our hopes, all our expectations.
The same intensity with which the people of Nehemiah’s time heard the Law
proclaimed by Ezra is focused on Jesus in the synagogue. Their intense anticipation
is met by Jesus’ dramatic assertion that the Scripture passage from Isaiah “is
fulfilled” in their hearing. In the first reading Ezra reads from the book of
the Law; in the gospel Jesus is the book, the Good News, the Word made flesh.
Ezra interprets what he read; in the gospel Jesus himself is the
interpretation. Ezra’s word was an inspiring word that had power and moved the people
to worship and praise; Jesus’ word is a creative word fulfilled in him and continues
in the gospel in which we ourselves encounter Jesus and are moved to be
disciples. The feasting, joy, and new strength on the holy day when Ezra read
the Law are now fulfilled in a new order in which the feasting is on Jesus and
the strength comes from our sharing in the same Spirit.
To the point:
In this gospel Jesus clearly
proclaims who he is and what he comes to bring. He is One who lives “in the
power of the Spirit”; he comes to bring a new teaching. He is God’s anointed;
he comes to bring the human community glad tidings, liberty, sight, freedom,
favor. He is the long-awaited Messiah; he comes to bring manifest signs of salvation.
The “eyes of all… looked intently at him.” Do our eyes look intently upon him?
(Source: Living Liturgy 2016)