Chúa Nhật thứ 8 mùa Thường niên năm A
Bài đọc: Hc 17, 20-28
Đáp ca: Tv 31, 1-2. 5. 6. 7
Phúc âm: Mc 10, 17-27
Thứ Ba trong tuần 8 TN ngày 28 tháng 2
Bài đọc: Hc 35, 1-15
Đáp ca: Tv 49, 5-6. 7-8. 14
và 23
Phúc âm: Mc 10, 28-31
Thứ Tư trong tuần 8 TN ngày 1 tháng 3, thứ Tư lễ
tro. Giữ chay và kiêng thịt.
Đáp ca: Tv 50, 3-4. 5-6a.
12-13. 14 và 17
Bài đọc 2: 2 Cr 5, 20 - 6, 2
Phúc âm: Mt 6, 1-6. 16-18
Thứ Năm ngày 2 tháng 3
Bài đọc: Đnl 30, 15-20
Đáp ca: Tv 1, 1-2. 3. 4 và 6
Phúc âm: Lc 9, 22-25
Thứ Sáu ngày 3 tháng 3
Bài đọc: Is 58, 1-9a
Đáp ca: Tv 50, 3-4. 5-6a.
18-19
Phúc âm: Mt 9, 14-15
Thứ Bảy ngày 4 tháng 3
Bài đọc: Is 58, 9b-14
Đáp ca: Tv 85, 1-2. 3-4. 5-6
Phúc âm: Lc 5, 27-32
Bài đọc I: St 2, 7-9; 3, 1-7
Đáp ca: Tv 50, 3-4. 5-6a. 12-13. 14 và 17
Bài đọc II: Rm 5, 12-19
HỌC HỎI KINH THÁNH
Chúa Nhật thứ 1 mùa Chay năm A
Phúc âm: Mt 4, 1-11
1 Bấy giờ Ðức Giêsu được Thần Khí dẫn vào hoang địa, để chịu quỷ cám dỗ.
2 Người ăn chay ròng rã bốn mươi đêm ngày, và sau đó, Người thấy đói. 3 Bấy giờ
tên cám dỗ đến gần Người và nói: "Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì truyền
cho những hòn đá này hóa bánh đi!" 4 Nhưng Người đáp: "Ðã có lời chép
rằng: Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn nhờ mọi lời miệng Thiên
Chúa phán ra". 5 Sau đó, quỷ đem Người đến thành thánh, và đặt Người trên
nóc đền thờ, 6 rồi nói với Người: "Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì gieo
mình xuống đi! Vì đã có lời chép rằng: Thiên Chúa sẽ truyền cho thiên sứ lo cho
bạn, và thiên sứ sẽ tay đỡ tay nâng, cho bạn khỏi vấp chân vào đá". 7 Ðức
Giêsu đáp: "Nhưng cũng đã có lời chép rằng: Ngươi chớ thử thách Ðức Chúa
là Thiên Chúa của ngươi". 8 Quỷ lại đem Người lên một ngọn núi cao, và chỉ
cho Người thấy tất cả các thế gian, và vinh hoa lợi lộc của các nước ấy, 9 và bảo
rằng: "Tôi sẽ cho ông tất cả những thứ đó, nếu ông sấp mình bái lạy
tôi". 10 Ðức Giêsu liền nói: "Xatan kia, xéo đi! Vì đã có lời chép rằng:
Ngươi phải bái lạy Ðức Chúa là Thiên Chúa của ngươi, và phải thờ phượng một
mình Người mà thôi". 11 Thế rồi quỷ bỏ Người mà đi, và kìa các sứ thần tiến
đến hầu hạ Người.
(Bản dịch nhóm CGKPV)
Suy niệm
1. Trung thành đọc và suy gẫm Lời Chúa, chúng ta sẽ khám phá ra liên tục
lòng nhân ái của Thiên Chúa đối với chúng ta. Từ đó, chúng ta có thể yên tâm
phó thác cuộc sống cho Ngài, không phải tính toán để bảo vệ cuộc sống mình, để
rồi rơi vào các cám dỗ. Cám dỗ luôn luôn xoay quanh Lời Chúa, hoặc để vi phạm hoặc
để lái Lời Chúa khỏi ý nghĩa đúng đắn. Con rắn mưu mô trong St 3 đã bóp méo Lời
Chúa: “Có thật Thiên Chúa bảo: ‘Các ngươi không được ăn hết mọi trái cây trong
vườn không? … ‘Chẳng chết chóc gì đâu! Nhưng Thiên Chúa biết ngày nào ông bà ăn
trái cây đó, mắt ông bà sẽ mở ra…” (St 3,1.5). Tên cám dỗ trong bài Tin Mừng Mt
đã bảo Đức Giêsu dùng Lời Chúa để biến đá thành bánh hoặc đã uốn nắn ý nghĩa của
Thánh vịnh để đưa Đức Giêsu đến chỗ thử thách Thiên Chúa. Đức Giêsu không áp đảo
Lời Chúa; Người vâng phục Lời Chúa, Người nhận Lời Chúa từ Thiên Chúa.
2. Quỷ đã đề nghị cho Ađam trở thành Thiên Chúa (St 3,5). Nó cũng gợi ý
cho Đức Kitô sử dụng quyền lực thiên sai của mình như một đặc quyền hay như một
vũ khí. Nói cho cùng, tội lỗi luôn luôn là một ý chí hùng cường. Thế mà Thiên
Chúa lại cứu con người khỏi tội lỗi bằng sự yếu đuối của Đức Kitô. Muốn được
Thiên Chúa can thiệp tức khắc vào đời sống mình có nghĩa là nghi ngờ sự quan
phòng thông thường của Ngài, nghi ngờ quyền năng và lòng nhân lành của Ngài. Ai
thử thách Thiên Chúa, thì không có đức tin hoặc có một đức tin đang chao đảo,
nên mới chờ đợi các phép lạ.
3. Các cám dỗ không chỉ là chuyện một ngày hay bốn mươi ngày, mà là cả đời
Đức Giêsu. Luôn luôn có những sức mạnh bên ngoài, như các môn đệ (Mt 16,22),
các kẻ thù (12,38; 27,41), và cả những khát vọng của bản thân Người (26,39;
27,46) tìm cách đưa Người đi theo nẻo đường quỷ vạch ra cho Người. Người đã chọn,
Người sẽ phải liên tục chọn nói “không” với quỷ và thưa “xin vâng” với Chúa Cha
(x. Dt 5,8).
4. Đức Giêsu nói “không” với quỷ, nhưng cũng phải nói “không” với chính
mình, bởi vì con đường Người theo kềm hãm các khát vọng và những đòi hỏi của bản
tính tự nhiên. Các phản ứng của Người trước đau khổ, những tủi nhục, những thất
bại, thì cũng giống như mọi người. Người không thể phạm tội, nhưng Người có thể
chọn con đường chung của mọi người, là sự thỏa thuê. Vinh quang không phải là một
tội, mà còn là một quyền Người có thể dùng. Sự rút lui của quỷ chứng tỏ đây
không những là một chiến thắng của chủ trương Mêsia khiêm nhường và phục vụ như
tôi tớ, mà còn là một chiến thắng riêng của Đức Giêsu. Người đã không nhường bước
cho một nẻo đường tiện nghi thoải mái, đã không muốn hưởng trước một thành
công; nhưng Người đã tôn trọng con đường đã được chọn cho Người dù phải hy
sinh, thiệt thòi. Rời khỏi hoang địa, không những Người được thánh hiến mà còn
đủ tư cách Mêsia.
(Lm PX Vũ Phan
Long, ofm)
First Sunday of Lent – Year A
Gospel: Mt 4:1-11
At that time
Jesus was led by the Spirit into the desert to be tempted by the devil. He fasted for forty days and forty nights, and afterwards he was hungry. The tempter approached and said to him, "If you are the Son of God, command that these stones become loaves of
bread." He said in reply, "It is written: One does not live on bread alone, but on every word that comes forth from the mouth of God."
Then the
devil took him to the holy city, and made him stand on
the parapet of the temple, and said to him,
"If you are the Son of God, throw yourself down. For it is written: He will command his angels concerning you and with their hands they will support you, lest you dash your foot against a
stone." Jesus answered him, "Again it is written, You shall not put the Lord, your God, to the
test." Then the devil took
him up to a very high mountain, and showed him all
the kingdoms of the world in their magnificence, and he said to him, "All these I shall
give to you, if you will prostrate
yourself and worship me." At this, Jesus said
to him, "Get away, Satan! It is written: The Lord, your God, shall you worship and him alone shall you serve."
Then the
devil left him and, behold, angels came and
ministered to him.
(http://www.usccb.org)
Reflection
Flip Wilson was an African-American comedian-actor, the first to have
his own variety show, The Flip Wilson Show, dating to the early 1970s. One of
his delightful characters was Geraldine Jones. In a famous routine where
Geraldine is dodging responsibility for buying a new dress, she names all the
lures of the devil who is tempting her: you would look good in it, it’s on
sale, it’s your size, it has a lot of flowers, no charge to try it on, the
devil shoved me in the door. She summarizes by saying, “The devil made me do
it.” It became her catchphrase whenever she did not want to face up to having
made an inappropriate choice. Ah, it’s so easy to say “The devil made me do
it.” It’s so easy to blame everything and everybody else for choices we make
that change us not for the better, that hurt others, that lead us down a
destructive path. How easily Jesus could have turned those stones into bread to
satisfy his hunger! How easily he could have used his divine power to command
all the heavenly bodies to support and protect him. How easily he could have
been given “all the kingdoms of the world.” These temptations did not fool
Jesus. He was not interested in the lures of this world. His kingdom was not of
this world. His work was not self-promotion, but the glory of his Father and
the salvation of those he came to serve. His mission was to tempt us to let go
of ourselves, to come to God with unified hearts, to embrace the self-emptying
that brings the greatest wealth: Life everlasting. The Spirit led Jesus into
the desert to be tempted by the devil to exercise self- serving power, to
preserve his well-being, to seek worldly wealth. That same Spirit leads us into
the desert of ourselves to encounter the demons within us, to encounter the
Father’s mercy and forgiveness, to encounter Jesus calling us to align our
lives more closely with his. We are first grafted onto Christ at our bap- tism.
We are plunged into the cleansing waters to be raised up to new Life. We commit
ourselves to goodness and profess our relationship to God. The strength of our
baptismal commitment to God must be honed in the desert of ourselves where,
stripped of all that distracts us, we stand naked and hungry before Truth. Only
then can we be transformed. Only then are we transformed by God into beloved
daughters and sons, sisters and brothers in Christ.
To the point:
The Spirit led Jesus into the desert to be tempted by the devil to
exercise self-serving power, to preserve his well-being, to seek worldly
wealth. That same Spirit leads us into the desert of ourselves to encounter the
demons within us, to encounter the Father’s mercy and forgiveness, to encounter
Jesus calling us to align our lives more closely with his. The strength of our
bap- tismal commitment to God must be honed in the desert of ourselves where,
stripped of all that distracts us, we stand naked and hungry before Truth. Only
then can we be transformed.
(Source: Living Liturgy 2017)