Bài đọc: Cv 11, 1-18
Đáp ca: Tv 41, 2. 3; 42, 3.
4
Phúc âm: Ga 10, 1-10
Thứ Ba trong tuần 4 Phục sinh ngày 19 tháng 4
Bài đọc: Cv 11, 19-26
Đáp ca: Tv 86, 1-3. 4-5. 6-7
Phúc âm: Ga 10, 22-30
Thứ Tư trong tuần 4 Phục sinh ngày 20 tháng 4, thánh
Anê Montepunchiano, O.P. Lễ nhớ.
Bài đọc: Cv 12, 24 - 13, 5a
Đáp ca: Tv 66, 2-3. 5. 6 và
8
Phúc âm: Ga 12, 44-50
Thứ Năm trong tuần 4 Phục sinh ngày 21 tháng 4
Bài đọc: Cv 13, 13-25
Đáp ca: Tv 88, 2-3. 21- 22.
25 và 27
Phúc âm: Ga 13, 16-20
Thứ Sáu trong tuần 4 Phục sinh ngày 22 tháng 4
Bài đọc: Cv 13, 26-33
Đáp ca: Tv 2, 6-7. 8-9. 10-11
Phúc âm: Ga 14, 1-6
Thứ Bảy trong tuần 4 Phục sinh ngày 23 tháng 4
Bài đọc: Cv 13, 44-52
Đáp ca: Tv 97, 1. 2-3ab. 3cd-4
Phúc âm: Ga 14, 7-14
Bài đọc I: Cv 14, 20b-26
Đáp ca: Tv 144, 8-9. 10-11. 12-13ab
Bài đọc II: Kh 21, 1-5a
HỌC HỎI KINH THÁNH
Chúa Nhật 5 Phục sinh năm C
31 Khi Giu-đa
ra khỏi phòng tiệc ly, Đức Giê-su nói: “Giờ đây, Con Người được tôn vinh, và
Thiên Chúa cũng được tôn vinh nơi Người. 32 Nếu Thiên Chúa được tôn vinh nơi
Người, thì Thiên Chúa cũng sẽ tôn vinh Người nơi chính mình, và Thiên Chúa sắp
tôn vinh Người.
33a “Hỡi anh
em là những người con bé nhỏ của Thầy, Thầy còn ở với anh em một ít lâu nữa
thôi. 34 Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau ;
anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. 35 Mọi người sẽ nhận
biết anh em là môn đệ của Thầy ở điểm này : là anh em có lòng yêu thương nhau.”
(Bản dịch nhóm CGKPV)
Suy niệm
1. Sau khi Giuđa đi rồi, ở lại phòng tiệc, chỉ còn những người bạn thân
tín nhất của Đức Giêsu. Người tâm sự về lẽ sống của Người: Người sống hết mình
cho Chúa Cha và cũng hết mình cho các môn đệ. Đây là mẫu gương người mục tử tốt
lành. Và đấy cũng là vinh quang của Người, bởi vì trong Kinh Thánh, “vinh
quang” có nghĩa là phẩm chất của con người, tầm mức quan trọng, giá trị, sự uy
dũng: Người được như thế do Người hoàn toàn chấp nhận thánh ý của Chúa Cha, vì
yêu mến Chúa Cha và vì yêu thương loài người. Mỗi Kitô hữu, khi thực hiện
chương trình của Thiên Chúa về mình, cũng đạt được “trọng lượng”, tầm quan trọng,
giá trị, sự cao cả.
2. Không phải là chỉ với Đức Giêsu, người ta mới được kêu gọi yêu thương
nhau. Với sách Lv và Đnl, Dân Chúa đã được kêu gọi yêu thương nhau rồi. Nhưng
điều răn yêu thương Đức Giêsu ban, có thể được gọi là “mới”, do chỗ nó mô phỏng
cụ thể tình yêu của Đức Giêsu, cũng là tình yêu của Thiên Chúa tỏ hiện nơi Đức
Giêsu. Như thế, khi yêu thương, người Kitô hữu tỏ bày Thiên Chúa ra cho loài
người. Và nói ngược lại, nếu không yêu thương nhau, các Kitô hữu đã làm biến dạng
gương mặt của Đức Giêsu và của Thiên Chúa.
3. Tình yêu được diễn tả qua động từ agapaô (x. agapê) là tình yêu quảng
đại, hàm chứa sự tự hiến, sự hy sinh. Chính Đức Giêsu đã làm chứng về tình yêu
này khi Người cúi xuống rửa chân các môn đệ và ra đi chịu chết cho các ông và mọi
người. Các Kitô hữu được mời gọi bắt chước Người mà yêu thương như Người. Tình
bác ái là sự nối dài trong lòng ta tình yêu của Đức Kitô đối với chúng ta (“như
Thầy đã yêu thương anh em”) và tình yêu của chúng ta đối với Đức Kitô (“ở điểm
này, mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy”).
4. Kể từ nay, Đức Giêsu cư ngụ trong các môn đệ như là tình yêu, Người sẽ
yêu thương trong các ông. Người không chỉ ban cho các ông một lời để tuân giữ,
nhưng Người ban chính mình. Với việc ban điều răn mới, Đức Giêsu ban chính sự
hiện diện của Người. Cũng như bí tích Thánh Thể, điều răn mới chính là sự hiện
diện thực hữu của Đức Giêsu.
5. Một điều răn là một sự áp đặt? Hẳn là chúng ta sẽ không nghĩ như thế,
khi hiểu rằng điều răn của Đức Giêsu chỉ cho chúng ta cách tìm ra hạnh phúc tại
đây và lúc này. Thế giới sẽ ra sao, nếu như tất cả mọi người đều sống theo điều
răn này? Hẳn là các gia đình sẽ đoàn tụ; mọi người sống hài hòa với nhau; các cộng
đoàn Kitô hữu sẽ thân thiện và vui tươi; xã hội sẽ được biến đổi.
(Lm PX Vũ Phan
Long, ofm)
Fifth Sunday of Easter – Year C
Gospel: Jn 13:31-33a, 34-35
When Judas
had left them, Jesus said, “Now is the Son of
Man glorified, and God is glorified in him. If God is glorified in him, God will also glorify him in himself, and God will glorify him at once. My children, I will be with you only a little
while longer. I give you a new
commandment: love one another. As I have loved you,
so you also should love one another. This is how
all will know that you are my disciples, if you have
love for one another.”
(http://www.usccb.org/bible/readings/042416.cfm)
Reflection
When we love someone very much, any leave-taking always brings sadness.
When the absence is prolonged or feared permanent, leave-taking can be mighty
heartrending. Children and spouse with tears streaming down their faces cling
to a soldier leaving for a tour of duty. Family members move slowly, looking
back over their shoulders at the hospital bed when leaving the room of someone
who has been critically injured in an accident. Graduations include
leave-takings, and possibly never seeing friends again. Leave-taking is part of
everyone’s life. It reminds us that we human beings are fragile, that our
earthly life is transitory, that the only sure and permanent reality is the
abiding love of the risen Lord and the glory that is the outcome of our living
his command- ment of love. This gospel is about leave-taking - one leads to betrayal
and de- spair; the other leads to an invitation to participate in the love-Life
of the One who willingly embraces death and in that embrace conquers it for
himself and for us.
Two departures are noted in this gospel: that of Judas (“When Judas had
left”) and that of Jesus (“I will be with you only a little while longer”).
Judas’s departure initiates the events of Jesus’ passion, death, and
resurrection. Jesus’ imminent departure initiates his giving the disciples the
commandment to love as he has loved. Jesus’ passion and death is the full
revelation to us of what it means to love as Jesus loved. Love means giving
one’s life for others. It is the full revelation of how we are to love: not
counting the cost, but always looking to the glory that is the outcome of deep
and abiding love. This is God’s glory. This is Jesus’ glory. This is our glory.
Jesus’ resurrection is the full revelation of this glory.
Jesus doesn’t ask of us anything that he himself hasn’t already
undertaken to the fullest: the Good Friday-Easter events make clear the extent
of Jesus’ love for us - he will lay down his very life so that we might have a
share in his risen Life and glory. As disciples we are commanded to love as the
risen Lord loved. If our love is to imitate his, then our love must also
include the willingness to lay down our lives for others. The kind of love that
Jesus commands leads to self-emptying dying to self. Glory and love are
promised to us - but we share in them only if we imitate Jesus’ self-giving way
of living. As the gospel says, Jesus was with the disciples “only a little
while longer”; Jesus departed. However, he remains with us. Through our own
self-giving love we continue his mission of loving others unto salvation
whereby God is glorified. Loving one another, then, isn’t just a nice idea.
Loving one another is the very way we participate in Jesus’ saving mission and
make him present. Our loving others as Jesus loves us assures us that this love
leads not to leave-taking, but to the glory of the fullness of Presence and
Life.
To the point:
Two departures are noted in this gospel: that of Judas (“When Judas had
left”) and that of Jesus (“I will be with you only a little while longer”).
Judas’s departure initiates the events of Jesus’ passion, death, and
resurrection. Jesus’ imminent departure initiates his giving the disciples the
commandment to love as he has loved. Jesus’ passion and death is the full
revelation to us of what it means to love as Jesus loved. His resurrection is
the full revelation of God’s glory. Love means giving one’s life for others.
This is God’s glory. This is Jesus’ glory. This is our glory.
(Source: Living Liturgy 2016)