Chúa Nhật thứ 27 Thường niên năm C



Chúa Nhật thứ 27 Thường niên năm C

Thứ Hai trong tuần 27 Thường niên ngày 3 tháng 10
Bài đọc: Gl 1, 6-12
Đáp ca: Tv 110, 1-2. 7-8. 9 và 10c
Phúc âm: Lc 10, 25-37

Thứ Ba trong tuần 27 thường niên ngày 4 tháng 10, thánh Phanxicô Assisi, tu sĩ, phó tế, lễ nhớ.
Bài đọc: Gl 1, 13-24
Đáp ca: Tv 138, 1-3. 13-14ab. 14c-15
Phúc âm: Lc 10, 38-42

Thứ Tư trong tuần 27 thường niên ngày 5 tháng 10
Bài đọc: Gl 2, 1-2. 7-14
Đáp ca: Tv 116, 1. 2
Phúc âm: Lc 11, 1-4

Thứ Năm trong tuần 27 thường niên ngày 6 tháng 10
Bài đọc: Gl 3, 1-5
Đáp ca: Lc 1, 69-70. 71-72. 73-75
Phúc âm: Lc 11, 5-13

Thứ Sáu trong tuần 27 thường niên ngày 7 tháng 10, lễ Đức mẹ mân côi, lễ nhớ.
Bài đọc 1: 1. St 3, 9-15. 20 / Gl 3, 7-14
Đáp ca: 1 Sm 2, 1. 4-5. 6-7. 8 / Tv 110, 1-2. 3-4. 5-6
Bài đọc 2: Rm 5, 12. 17-19
Phúc âm: Lc 1, 26-38 / Lc 11, 15-26

Thứ Bảy trong tuần 27 thường niên ngày 8 tháng 10
Bài đọc: Gl 3, 22-29
Đáp ca: Tv 104, 2-3. 4-5. 6-7
Phúc âm: Lc 11, 27-28

Chúa Nhật thứ 28 Thường niên năm C ngày 9 tháng 10
Bài đọc I: 2 V 5, 14-17
Đáp ca: Tv 97, 1. 2-3ab. 3cd-4
Bài đọc II: 2 Tm 2, 8-13
Phúc âm: Lc 17, 11-19

HỌC HỎI KINH THÁNH

Chúa Nhật 28 Thường niên năm C

Phúc âm: Lc 17, 11-19

11 Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi qua biên giới giữa hai miền Sa-ma-ri và Ga-li-lê.12 Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người mắc bệnh phong đón gặp Người. Họ dừng lại đằng xa 13 và kêu lớn tiếng: “Lạy Thầy Giê-su, xin rủ lòng thương chúng tôi!”14 Thấy vậy, Đức Giê-su bảo họ: “Hãy đi trình diện với các tư tế.” Đang khi đi thì họ được sạch.15 Một người trong bọn, thấy mình được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa.16 Anh ta sấp mình dưới chân Đức Giê-su mà tạ ơn. Anh ta lại là người Sa-ma-ri.17 Đức Giê-su mới nói: “Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu?18 Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này?”19 Rồi Người nói với anh ta: “Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.”

(Bản dịch nhóm CGKPV)

Suy niệm 

1. Mười người phong cùi được lành bệnh đang khi họ đi đường với nhau. Tân Ước vẫn so sánh đời sống Kitô hữu như một hành trình dài, mệt nhọc. Sự lành mạnh thiêng liêng của chúng ta không xả ra tức khắc. Nếu chúng ta đã sống nhiều năm như một người “phong cùi”, chúng ta sẽ không được chữa lành đột ngột. Chúng ta phải đi với nhau, và trên đường đi, chúng ta sẽ nhận ra rằng tất cả chúng ta đã được chữa lành.

2. Nghĩ về thân phận người phong, chúng ta phải đặt ra cho mình câu hỏi: Ai là những người đang sống một cuộc sống bên lề cộng đồng chúng ta? Họ đang phải sống kiểu sống nào? Hôm nay, có những dạng bệnh và tật mới, hoặc một sự sa cơ thất thế, cũng khiến người ta có thể bị đẩy ra bên lề xã hội. Phải chăng chúng ta coi đó là chuyện đương nhiên, dễ hiểu?

3. Thông thường khi nhận được một sự trợ giúp, người ta mau quên người đã giúp đỡ mình. Người ta say sưa với viễn tượng tương lai đang mở ra. Đối với Thiên Chúa, có khi ta còn đối xử tệ hơn. Bởi vì Người thường xuyên ban cho chúng ta qua nhiều ơn lành, chúng ta chẳng nghĩ rằng mọi điều ta có đều là do Thiên Chúa xót thương ban tặng. Chúng ta cứ lao tới trước, bỏ lại đàng sau chúng ta Đấng liên tục ban ơn để chúng ta có thể lao tới phía trước.

4. Khi chúng ta nhận được một điều tốt lành, chúng ta nên đặt ra cho mình câu hỏi: Điều gì đáng giá hơn đối với chúng ta, ân huệ hay là người ban ơn? Cần phải đặc biệt đặt ra câu hỏi này cho mọi ơn lành nhận được từ Thiên Chúa. Nếu chúng ta chỉ chú ý đến ân huệ (quà tặng), nghĩa là đến các của cải vật chất, đến sức khoẻ, v.v., thì trái tim của chúng ta còn giới hạn, còn ích kỷ. Nếu đi từ quà tặng, chúng ta chú ý đến tình yêu và lòng nhân ái của ân nhân, thì kinh nghiệm về ân huệ trở thành gặp gỡ mới mẻ và riêng tư với người ban ơn. Ân ban có thể là một sự trợ giúp lớn lao. Nhưng điều làm cho chúng ta sung sướng hơn nữa là có thể nhận biết sự tốt lành của Đấng ban và có thể cám ơn Ngài về điều đó. Không phải là Thiên Chúa nhận được gì từ lời cám ơn của chúng ta. Nhưng chúng ta sẽ nên nghèo nàn hơn nếu không cám ơn Ngài. Nếu chúng ta chỉ ích kỷ nhìn vào tặng phẩm, chúng ta đang mất khả năng thấy, trải nghiệm và nhận biết tình yêu của Đấng ban ơn.

5. Cám ơn Thiên Chúa là dâng trả ân huệ về cho Ngài, là nhìn nhận Ngài là nguồn mạch tuôn trào ra ân huệ chúng ta đã lãnh nhận. Cám ơn là đi vào luồng tương giao tình yêu phát xuất từ Thiên Chúa đến với chúng ta và trở lại với Ngài. Người vô ơn là người chặn đứng luồng tương giao này lại, không cho nó trở về với nguồn mạch, và sẽ làm cạn khô tương giao đang có. Công trình cứu độ của Đức Giêsu chỉ thực sự sinh hiệu quả nếu chính chúng ta cởi mở để cho mọi sự quay trở lại với Người.

(Lm PX Vũ Phan Long, ofm)

Twenty-eighth Sunday in Ordinary Time – Year C

Gospel: Lk 17:11-19

As Jesus continued his journey to Jerusalem, he traveled through Samaria and Galilee. As he was entering a village, ten lepers met him. They stood at a distance from him and raised their voices, saying, “Jesus, Master! Have pity on us!” And when he saw them, he said, “Go show yourselves to the priests.” As they were going they were cleansed. And one of them, realizing he had been healed, returned, glorifying God in a loud voice; and he fell at the feet of Jesus and thanked him. He was a Samaritan. Jesus said in reply, “Ten were cleansed, were they not? Where are the other nine? Has none but this foreigner returned to give thanks to God?” Then he said to him, “Stand up and go; your faith has saved you.”

(http://www.usccb.org)

Reflection

In this gospel Jesus tells the one leper who returns to give him thanks for being healed that “your faith has saved you.” What amazing words to speak to a leper, one who is removed from family and community, one who is an outcast! The ten lepers were all outcasts. Jesus, on his journey to Jerusalem which would end in salvation for all, healed them all. For Jesus, there are no outcasts. Yet only one of the ten demonstrates that being saved is being healed, is returning to the Healer, is glorifying God, is falling at the feet of Jesus, is giving thanks. Only one shows us how faith saves. Faith is not static; it is dynamic, unfolding in various movements. Being healed: In our woundedness we must cry out, “Jesus, Master! Have pity on us!” Our crying out establishes a relationship with Jesus. We must admit our need for him, our need for healing. We must trust that he will respond. We must surrender ourselves
into Jesus’ care, risk overturning our outcast status to become a vital member of family and community.

Returning to the Healer: After receiving Jesus’ healing touch, our returning to him to encounter him in a new way expresses that we have a new relationship with him. We are indebted to him, not just for healing, but for the restoration that enables us to see life through different lenses, live life through different experiences, appreciate life through different postures. Returning to the Healer helps us “Stand up and go,” helps us go forth as a new Presence.

Glorifying God: More than in the quiet of our hearts, after a healing encounter with Jesus we are “glorifying God in a loud voice.” We cannot contain our joy, our enthusiasm, our relief at breaking free from limiting wounds. Our freedom brings us to a new expression of our relationship with Jesus whereby we exalt God for mercy and care and proclaim God’s power to save.Falling at the feet of Jesus: A healing relationship brings us to our knees in the deepest humility. On our knees we acknowledge our need, our dependence, our creatureliness. On our own we are unable to sustain life’s journey. In humble relationship to Jesus, we are able to grow into an intimate relationship with Jesus, one that raises us up to new Life.

Giving thanks: Thankfulness can only happen when two are present, can only happen in relationship. Giving thanks binds two together in an experience of self-giving. Healer and healed become one.

The grateful leper, through his actions, teaches us much. We learn that salvation is not freedom from disease, but a new relationship with Jesus. We learn how faith saves: by being in intimate relationship with Jesus, our Healer.

To the point:

The ten lepers were outcasts. Jesus, on his journey to Jerusalem which would end in salvation for all, healed them all. For Jesus, there are no outcasts. Yet only one of the ten demonstrates that being saved is being healed, is returning to the Healer, is glorifying God, is falling at the feet of Jesus, is giving thanks. Only one shows us how faith saves.

(Source: Living Liturgy 2016)