Chúa Nhật thứ 3 TN năm A
Bài đọc: Dt 9, 15. 24-28
Đáp ca: Tv 97, 1. 2-3ab.
3cd-4. 5-6.
Phúc âm: Mc 3, 22-30
Thứ Ba trong tuần 3 TN ngày 24 tháng 1
Bài đọc: Dt 10, 1-10
Đáp ca: Tv. 39,2 và 4ab,
7-8a, 7-9, 10, 11
Phúc âm: Mc 3,31-35
Thứ Tư trong tuần 3 TN ngày 25 tháng 1, Thánh Phaolô tông đồ trở lại. Lễ kính.
Bài đọc: Cv 22, 3-16
Đáp ca: Tv 116, 1. 2
Phúc âm: Mc 16, 15-18
Thứ Năm trong tuần 3 TN ngày 26 tháng 1, Thánh
Timôthêu và Thánh Titô, Giám Mục. Lễ nhớ.
Bài đọc: 2 Tm 1, 1-8
Đáp ca: Tv 95, 1-2a. 2b-3.
7-8a. 10
Phúc âm: Mc 4, 21-25
Thứ Sáu trong tuần 3 TN ngày 27 tháng 1
Bài đọc: Dt 10, 32-39
Đáp ca: Tv 36, 3-4. 5-6.
23-24. 39-40
Phúc âm: Mc 4, 26-34
Thứ Bảy trong tuần 3 TN ngày 28 tháng 1, mồng 1 Tết
âm lịch. Cầu bình an cho năm mới.
Đáp ca: Tv 48, 2-3. 6-7. 8-10. 11. 17-18
Bài đọc 2: 1Cor 7,29-31
Phúc âm: Mt 11, 25-30
Bài đọc I: Xp 2, 3; 3, 12-13
Đáp ca: Tv 145, 7. 8-9a. 9bc-10.
Bài đọc II: 1 Cr 1, 26-31
HỌC HỎI KINH THÁNH
Chúa Nhật 4 TN năm A
Phúc âm: Mt 5, 1-12a
1 Thấy đám đông, Ðức Giêsu lên núi. Người ngồi xuống, các môn đệ đến gần
bên. 2 Người mở miệng dạy họ rằng: 3 "Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó,
vì Nước Trời là của họ. 4 Phúc thay ai hiền lành, vì họ sẽ được Ðất Hứa làm gia
nghiệp. 5 Phúc thay ai sầu khổ, vì họ sẽ được Thiên Chúa ủi an. 6 Phúc thay ai
khát khao nên người công chính, vì họ sẽ được Thiên Chúa cho thỏa lòng. 7 Phúc
thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương. 8 Phúc thay ai
có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa. 9 Phúc thay ai xây dựng
hòa bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa. 10 Phúc thay ai bị bách hại vì sống
công chính, vì Nước Trời là của họ. 11 Phúc cho anh em khi vì Thầy mà bị người
ta sỉ vả, bách hại và vu khống đủ điều xấu xa. 12 Anh em hãy vui mừng hớn hở,
vì phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật lớn lao. Quả vậy, các ngôn sứ
là những người đi trước anh em cũng bị người ta bách hại như thế.
(Bản dịch nhóm CGKPV)
Suy niệm
1. Bất cứ ai sống trên trần gian đều mong ước có hạnh phúc. Đó là điều
người ta cũng thường xuyên cầu chúc cho nhau (vào các dịp đại lễ, dịp đầu Năm Mới,…).
Đức Kitô đã đến để chỉ cho người ta biết hạnh phúc đích thực nằm ở đâu, ai là
những người thật sự hạnh phúc ở đời này. Không phải những người giàu có, nổi tiếng,
oai phong hiển hách, mà là những người nghèo, khiêm tốn, ngay thẳng, biết
thương người, xây dựng hòa bình, chịu bách hại,… mới hạnh phúc thật. Chẳng phải
là Người muốn phá đổ các tiêu chí quen thuộc của loài người để gây chú ý đâu.
Người chỉ muốn khẳng định lại cách sống con người phải theo để trở lại đúng với
hình ảnh họ đã đánh mất khi phạm tội, để Thiên Chúa lại trở thành tất cả cho
con người.
2. Sứ điệp của các Mối Phúc trước tiên là một sứ điệp về Thiên Chúa. Đây
là điều Đức Giêsu nhắm khi loan báo lúc bắt đầu sứ vụ công khai: “Anh em hãy hối
cải, vì Nước Trời đã đến gần” (Mt 4,17). Sứ mạng của Đức Giêsu là giúp các
thính giả nhận biết vị Thiên Chúa chân thật và quay về với Ngài. Các Mối Phúc
cho thấy Thiên Chúa là Đấng nào, Ngài hành động ra sao, Ngài chờ đợi điều gì
nơi con cái Ngài.
3. Các Mối Phúc công bố những thái độ và cách xử sự con người phải theo
để được thuộc về Nước Trời, tức để được sống dưới quyền lãnh đạo của Thiên
Chúa. Dựa theo thứ tự các Mối Phúc, chúng ta nhận ra rằng chúng ta được mời gọi
luôn mở ra với Thiên Chúa (Mối Phúc 1, 2 và 3) và cương quyết thực hiện thánh ý
Ngài (Mối Phúc 4), để có thể sống các Mối Phúc dấn thân phục vụ tha nhân (Mối
Phúc 5, 6 và 7). Khi chấp nhận chịu bách hại (Mối Phúc 8) vì kiên trì sống theo
đường lối của Thiên Chúa, chúng ta nên giống Đức Giêsu, Con Thiên Chúa hằng sống,
và Thiên Chúa sẽ hài lòng về chúng ta như vẫn hài lòng về Con yêu dấu của
Ngài.[21] Thật ra, các Mối Phúc chỉ quy về có một Mối: trở nên giống Đức Kitô,
bởi vì Người đã sống trọn các Mối Phúc này.
4. Mỗi Mối Phúc có một ý nghĩa và một tầm mức riêng, nhưng kết hợp với
nhau như các yếu tố của một bản giao hưởng, làm nên chương trình sống cho người
Kitô hữu. Như những ánh đèn tỏa sáng và hướng dẫn trong đêm tối, các Mối Phúc
là những nẻo đường hy vọng cho nhân loại.
5. Hôm nay chúng ta mừng các thánh nam nữ là dịp để nhắc nhở ơn gọi của
chúng ta là nên thánh. Ai cũng phải nên thánh. Nên thánh trong bổn phận. Nên
thánh trong hy sinh vì lợi ích tha nhân. Nên thánh trong việc đón nhận thánh ý
Chúa với lời xin vâng trọn vẹn. Nên thánh giữa dòng đời tục lụy là điều rất khó
nhưng không phải là không có thể.
Nếu nên thánh là để lại cho đời những gương sáng, những hy sinh, những
khước từ ham muốn tầm thường. Con đường nên thánh không khó. Vì nên thánh chỉ
đơn giản là làm theo ý Chúa. Ý Chúa dạy chúng ta phải trung thành với bổn phận.
Ý Chúa dạy chúng ta đừng để danh lợi thú sai khiến mình làm hại tha nhân. Ý
Chúa bảo chúng ta đón nhận mọi sự với niềm tín thác nơi Chúa. Ý Chúa mời gọi
chúng ta vui sống với phận mình. Và chắc chắn nên thánh luôn là con đường hoàn
thiện mình trên con đường của tám mối phúc, của một lối sống để cho ý Chúa luôn
thể hiện trong cuộc đời của mình.
(Lm PX Vũ Phan
Long, ofm)
Fourth Sunday in Ordinary Time –
Year A
Gospel: Mt 5:1-12a
When Jesus
saw the crowds, he went up the mountain, and after he
had sat down, his disciples came to
him. He began to teach
them, saying: "Blessed are the
poor in spirit, for theirs is the
kingdom of heaven. Blessed are they who
mourn, for they will be
comforted. Blessed are the meek, for they will inherit the land. Blessed are they who hunger and thirst for
righteousness, for they will be
satisfied. Blessed are the
merciful, for they will be
shown mercy. Blessed are the clean
of heart, for they will see
God. Blessed are the
peacemakers, for they will be
called children of God. Blessed are they who
are persecuted for the sake of righteousness, for theirs is the kingdom of heaven. Blessed are you when they insult you and
persecute you and utter every kind
of evil against you falsely because of me. Rejoice and
be glad, for your reward will
be great in heaven."
(http://www.usccb.org)
Reflection
Before his baptism by St. Ambrose at Easter in AD 387, St. Augustine
went to northern Italy near Milan on a kind of retreat. While there he wrote a
small work entitled The Happy Life in the form of a dialogue with various
family members, a typical rhetorical style of the time. With his “dialogue partners”
he establishes that all people wish to be happy but that happiness will not be
found in material things one desires. Satisfying one desire, another simply
emerges. Happiness is not fleeting but is permanent and, therefore, it can only
be found in God who is everlasting. Augustine concludes the happy person is one
who possesses God. Possessing God is a matter of living a good life, doing
God’s will, and having a clean spirit. No doubt St. Augustine would have been
familiar with the Beatitudes. He knew Scripture well. His conclusions about
happiness square up well with the Beatitudes, which lead us away from ourselves
and our own desires and toward God. The Beatitudes point to permanency; ultimately,
“they will” lead to heaven, to everlasting Life, to seeing God. The “kingdom of
heaven” is promised to those who seek the happiness, the blessedness that comes
from possessing God. Jesus announces the blessings for those who live in “the
kingdom of heaven.” In this he describes the qualities that mark true
discipleship: poor in spirit, mourning loss, meek, seekers of justice,
merciful, clean of heart, peacemakers, bearers of insults and persecution. To
be so blessed, so happy, so fortunate requires letting go of self. All these
qualities exhibit the self-emptying of Jesus himself. Blessedness is of, in,
and with Jesus - and his followers. Our blessedness is both a quality of who we
are and a blueprint for how we are to be and live as followers of Jesus.
Happiness is a factor of how we relate to others - we are to be Jesus’ blessed
Presence for others. Gospel living - taking seriously the Beatitudes - turns
upside down the relationships people have with each other and invites a new
world order that is the presence of God’s “kingdom of heaven.” And this pres- ence
of God’s kingdom is not so much our own doing, as what God is accom- plishing
in us. Happiness – blessedness - is God’s gift to those who seek God and do
God’s will.
To the point:
Jesus
announces the blessings for those who live in “the kingdom of heaven.” In this
he describes the qualities that mark true discipleship: poor in spirit,
mourning loss, meek, seekers of justice, merciful, clean of heart, peacemakers,
bearers of insults and persecution. To be so blessed, so happy, so fortunate
requires letting go of self. All these qualities exhibit the self-emptying of
Jesus himself. Blessedness is of, in, and with Jesus - and his followers.
(Source: Living Liturgy 2017)