Chúa Nhật thứ 2 Phục Sinh (CN kính Lòng Thương Xót) năm A




Chúa Nhật thứ 2 Phục Sinh năm A

Thứ Hai trong tuần 2 PS ngày 24 tháng 4
Bài đọc: Cv 4, 23-31
Đáp ca: Tv 2, 1-3. 4-6. 7-9
Phúc âm: Ga 3, 1-8

Thứ Ba trong tuần 2 PS ngày 25 tháng 4, Thánh Mátcô Thánh sử. Lễ kính.
Bài đọc: 1 Pr 5, 5b-14
Đáp ca: Tv 88, 2-3. 6-7. 16-17
Phúc âm: Mc 16, 15-20

Thứ Tư trong tuần 2 PS ngày 26 tháng 4
Bài đọc: Cv 5, 17-26
Đáp ca: Tv 33, 2-3. 4-5. 6-7. 8-9
Phúc âm: Ga 3, 16-21

Thứ Năm trong tuần 2 PS ngày 27 tháng 4
Bài đọc: Cv 5, 27-33
Đáp ca: Tv 33, 2 và 9. 17-18. 19-20
Phúc âm: Ga 3, 31-36

Thứ Sáu trong tuần 2 PS ngày 28 tháng 4

Bài đọc: Cv 5, 34-42
Đáp ca: Tv 26, 1. 4. 13-14
Phúc âm: Ga 6, 1-15

Thứ Bảy trong tuần 2 PS ngày 29 tháng 4, thánh Catarina Siena, trinh nữ, TsHT. Lễ nhớ.
Bài đọc: Cv 6, 1-7
Đáp ca: Tv 32, 1-2. 4-5. 18-19
Phúc âm: Ga 6, 16-21

Chúa Nhật thứ 3 PS năm A ngày 30 tháng 4
Bài đọc I: Cv 2, 14. 22-28
Đáp ca: Tv 15, 1-2a và 5. 7-8. 9-10. 11
Bài đọc II: 1 Pr 1, 17-21
Phúc âm: Lc 24, 13-35

HỌC HỎI KINH THÁNH

Chúa Nhật 3 PS năm A

Phúc âm: Lc 24, 13-35

13 Cùng ngày hôm ấy, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Emmau, cách Giêrusalem sáu mươi chặng. 14 Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra. 15 Ðang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Ðức Giêsu tiến đến gần và cùng đi với họ. 16 Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người. 17 Người hỏi họ: "Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy?" Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu. 18 Một trong hai người tên là Colêôpát trả lời: "Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giêrusalem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay". 19 Ðức Giêsu hỏi: "Chuyện gì vậy?" Họ thưa: "Chuyện ông Giêsu Nadarét. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân. 20 Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá. 21 Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Ðấng cứu chuộc Ítraen. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi. 22 Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm, 23 không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người vẫn sống. 24 Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói; còn chính Người thì họ không thấy". 25 Bấy giờ Ðức Giêsu nói với hai ông rằng: "Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ! 26 Nào Ðấng Kitô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao?" 27 Rồi bắt đầu từ ông Môsê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh. 28 Khi gần tới làng họ muốn đến, Ðức Giêsu làm như còn phải đi xa hơn nữa. 29 Họ nài ép Người rằng: "Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn". Bấy giờ Người vào ở lại với họ. 30 Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra cho họ. 31 Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người nhưng Người lại biến mất. 32 Họ mới bảo nhau: "Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?". 33 Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giêrusalem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó. 34 Những người này bảo hai ông: "Chúa sống lại thật rồi, và đã hiện ra với ông Simon". 35 Còn hai ông thì thuật lại những việc đã xảy ra dọc đường, và mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.

(Bản dịch nhóm CGKPV)

Suy niệm 

1. Qua những chia sẻ cho Đức Giêsu, hai môn đệ nói về “chúng tôi” bằng nhiều cách (“mấy phụ nữ trong nhóm chúng tôi”, “mấy người trong nhóm chúng tôi”): họ chứng tỏ là họ rất gắn bó với cộng đoàn. Cộng đoàn xuất hiện ra trong bài Tin Mừng này như là một điểm quy chiếu vững chắc và như là nơi quy tụ tất cả các chứng từ và kinh nghiệm. Các thành viên của cộng đoàn chưa được tiếp xúc trực tiếp với Đức Chúa Phục Sinh, nhưng cộng đoàn là nơi chuẩn bị cho họ nhận biết chính Đấng Phục Sinh khi Người hiện ra giữa họ (24,36-53).            

2. Lộ trình của hai môn đệ là “đi từ Giêrusalem về Giêrusalem”, hay “Giêrusalem-Emmau: chuyến đi khứ hồi”. Khi họ đi về Giêrusalem, họ đã rời bỏ cộng đoàn, Đức Giêsu đi bên họ mà họ không nhận ra Người. Khi họ quay trở lại Giêrusalem, họ muốn được liên kết trở lại với cộng đoàn, Đức Giêsu không còn đi với họ nữa, nhưng trái tim của họ chan hòa kinh nghiệm đã trải qua. Đã có một tiến trình đào sâu trong đó Đức Giêsu nổi bật hoặc như là đối tượng hoặc như là chủ thể. Kết quả là từng cá nhân và cộng đoàn đạt được một sự hiểu biết ngày càng sâu hơn về hành trình của Đức Giêsu và một sự nhận biết ngày càng chắc chắn hơn về sự Phục Sinh của Người.

3. Đọc truyện này, tôi cũng nhận ra được bố cục của một cuộc cử hành Thánh Thể: phần thứ nhất là Phụng vụ Lời Chúa: lắng nghe Lời Chúa và tìm hiểu ý nghĩa (Đức Giêsu giải thích Kinh Thánh), phần thứ hai là Phụng vụ Thánh Thể (Đức Giêsu bẻ bánh). Chính Thánh lễ cũng sẽ đưa người tín hữu đến chỗ gắn bó với cộng đoàn hơn, làm chứng cho nhau để củng cố niềm tin, rồi lên đường tiếp tục chứng từ ấy giữa muôn dân.

4. Đức Giêsu đã làm một số hành vi: đến gần, cùng đi, hỏi, giải thích Kinh Thánh, bẻ bánh, mở mắt cho hai môn đệ, biến mất. Ba hành vi đầu có thể tóm lại bằng công thức “đi tìm con chiên lạc”. Hai môn đệ giống như con chiên trong bài dụ ngôn, đã bỏ đàn, và Đức Giêsu như người mục tử đi tìm con chiên lạc để đưa nó về đàn (x. 15,4-7). Trước khi tỏ mình ra cho toàn thể cộng đoàn (24,36-53), Đức Giêsu đã tìm lại được hai kẻ đã bỏ đi. Như thế, Đức Giêsu Phục Sinh cũng vẫn quan tâm đến những gì đã mất (đối với Phêrô cũng vậy: 22,61; 24,34).

5. Kinh Thánh như là Lời Thiên Chúa nói với dân Ngài là thẩm quyền cao nhất cho họ và là điểm quy chiếu mà mọi người đều biết. Khi cho thấy Sách Thánh nói về Người và về những biến cố chính của hành trình đời Người, Đức Giêsu giúp ta thấy rằng các biến cố ấy không phải là những biến cố xa lạ và phi lý, nhưng thuộc về tương quan và lịch sử của Thiên Chúa với dân Ngài. Khi đó ta mới vượt qua được chướng kỳ là Đức Kitô bị nộp và bị đóng đinh (23,35-39; 24,20-21).

5. Lời của hai môn đệ đúng là kêrygma: cho dù ở dạng không mấy minh nhiên (như ontôs êgerthê ho kyrios, “Chúa sống lại thật rồi”, Lc 24,34), kêrygma này có các yếu tố căn bản: ba ngày, các phụ nữ tại mộ, các thiên sứ, tin nói rằng Đức Giêsu vẫn sống. Nhưng ở đây kêrygma được kể ra như là một điều không hiểu được, một điều hẳn là không thể nào đã xảy ra và lại là một bi kịch cho tất cả những ai đã đặt tin tưởng vào Người. Các lời thì có đó, nhưng con tim thì không; phải nói là con tim chỉ đầy phiền muộn, thất vọng, khiến cho người nói cảm thấy cay đắng, và do đó không thuyết phục được người nghe. Cần phải nghe câu trả lời của Đức Giêsu, một câu trả lời diễn tả kêrygma đích thật. Đức Giêsu hành động như người loan báo Tin Mừng và như vị tôn sư; Người sử dụng khả năng nhà chú giải và huấn giáo viên để cung cấp lời giải thích các môn đệ đang chờ.

(Lm PX Vũ Phan Long, ofm)

Third Sunday of Easter – Year A

Gospel: Lk 24:13-35

That very day, the first day of the week, two of Jesus' disciples were going to a village seven miles from Jerusalem called Emmaus, and they were conversing about all the things that had occurred. And it happened that while they were conversing and debating, Jesus himself drew near and walked with them, but their eyes were prevented from recognizing him. He asked them, "What are you discussing as you walk along?" They stopped, looking downcast. One of them, named Cleopas, said to him in reply, "Are you the only visitor to Jerusalem who does not know of the things that have taken place there in these days?" And he replied to them, "What sort of things?" They said to him, "The things that happened to Jesus the Nazarene, who was a prophet mighty in deed and word before God and all the people, how our chief priests and rulers both handed him over to a sentence of death and crucified him. But we were hoping that he would be the one to redeem Israel; and besides all this, it is now the third day since this took place. Some women from our group, however, have astounded us: they were at the tomb early in the morning and did not find his body; they came back and reported that they had indeed seen a vision of angels who announced that he was alive. Then some of those with us went to the tomb and found things just as the women had described, but him they did not see." And he said to them, "Oh, how foolish you are! How slow of heart to believe all that the prophets spoke! Was it not necessary that the Christ should suffer these things and enter into his glory?" Then beginning with Moses and all the prophets, he interpreted to them what referred to him in all the Scriptures. As they approached the village to which they were going, he gave the impression that he was going on farther. But they urged him, "Stay with us, for it is nearly evening and the day is almost over." So he went in to stay with them. And it happened that, while he was with them at table, he took bread, said the blessing, broke it, and gave it to them. With that their eyes were opened and they recognized him, but he vanished from their sight. Then they said to each other, "Were not our hearts burning within us while he spoke to us on the way and opened the Scriptures to us?" So they set out at once and returned to Jerusalem
where they found gathered together the eleven and those with them who were saying, "The Lord has truly been raised and has appeared to Simon!" Then the two recounted what had taken place on the way and how he was made known to them in the breaking of bread.

(http://www.usccb.org)

Reflection

It takes a lifetime of doing to learn that perseverance pays off. When a task taxes our energy, takes too long, becomes more burden than joy, our human tendency is to stop doing it. We look to do something else that brings more immediate satisfaction and delight. The two disciples on the road to Emmaus had given up on “Jesus the Nazarene” as the “one to redeem Israel.” They did not persevere in looking for Jesus, although they “were [still] conversing about all the things that had occurred.” They hadn’t quite given up, but their hope was not strong enough to bring them to stay in Jerusalem to determine if Jesus truly “was alive.” Perseverance easily wavers when we are challenged beyond our capacity. The two disciples allowed their perseverance to waver; belief in a dead-but-now-alive Jesus was beyond their experience, beyond their capacity. But the risen Jesus searched them out, walked with them, broke bread with them. Their encounter led to an overwhelming transformation moving them from unbelief to belief. Further, after returning to Jerusalem, their newfound belief was confirmed by a community who attested that “The Lord has truly been raised.” We must choose this same journey today, over and over again: encounter the risen Jesus, come to deeper belief, witness to others his risen Presence. Our perseverance in proclaiming Easter joy must grow as our belief in the risen One grows. It takes a lifetime of doing to learn that perseverance pays off. The two disciples on the road to Emmaus experience an overwhelming transformation in moving from unbelief to belief - not because of any new facts or hear-say, but because of personal encounter with the risen Jesus in his breaking open the Scriptures and the bread with them. Further, after returning to Jerusalem, their newfound belief is confirmed by a community of eyewitnesses who had seen the risen Jesus, too: “The Lord has truly been raised.” The same is true for us today: we are transformed by encountering the risen Christ in word and sacrament, and by the testimony of the community of believers. Word and sacrament and community have the power to restore our perseverance at times of discouragement because they enable us to see for ourselves the new Life that is being offered us. Though we cannot see Jesus now in the same way as the disciples on the road to Emmaus, we do encounter him. We must choose to persevere in looking for him, in seeking the kind of new experiences that shake us out of our unbelief into grasping the new insight and new Life that the risen One offers. Perseverance matters!

To the point:

The two disciples on the road to Emmaus had given up on “Jesus the Nazarene” as the “one to redeem Israel.” But the risen Jesus searched them out, walked with them, broke bread with them. Their encounter led to an overwhelming transformation moving them from unbelief to belief. Further, after returning to Jerusalem, their newfound belief is confirmed by a community who attests that “The Lord has truly been raised.” We must choose this same journey today, over and over again: encounter the risen Jesus, come to deeper belief, witness to others his risen Presence.

(Source: Living Liturgy 2017)