Lịch phụng vụ Chúa Nhật thứ 10 Thường niên năm C



Chúa Nhật thứ 10 Thường niên năm C

Thứ Hai trong tuần 10 Thường niên ngày 6 tháng 6
Bài đọc: 1 V 17, 1-6
Đáp ca: Tv 120, 1-2. 3-4. 5-6. 7-8
Phúc âm: Mt 5, 1-12

Thứ Ba trong tuần 10 Thường niên ngày 7 tháng 6
Bài đọc: 1 V 17, 7-16
Đáp ca: Tv 4, 2-3. 4-5. 7-8
Phúc âm: Mt 5, 13-16

Thứ Tư trong tuần 10 Thường niên ngày 8 tháng 6
Bài đọc: 1 V 18, 20-39
Đáp ca: Tv 15, 1-2a. 4. 5 và 8. 11
Phúc âm: Mt 5, 17-19

Thứ Năm trong tuần 10 Thường niên ngày 9 tháng 6
Bài đọc: 1 V 18, 41-46  
Đáp ca: Tv 64, 10abcd. 10e-11. 12-13
Phúc âm: Mt 5, 20-26

Thứ Sáu trong tuần 10 Thường niên ngày 10 tháng 6
Bài đọc: 1 V 19, 9a. 11-16
Đáp ca: Tv 26, 7-8a. 8b-9abc. 13-14
Phúc âm: Mt 5, 27-32

Thứ Bảy trong tuần 10 Thường niên ngày 11 tháng 6, thánh Barnabas tông đồ, lễ nhớ.
Bài đọc: Cv 11, 21b-26; 13, 1-3
Đáp ca: Tv 97, 1. 2-3a. 3cd-4. 5-6
Phúc âm: Mt 5:33-37

Chúa Nhật thứ 11 Thường niên năm C ngày 12 tháng 6
Bài đọc I: 2 Sm 12, 7-10. 13
Đáp ca: Tv 31, 1-2. 5. 7. 11
Bài đọc II: Gl 2, 16. 19-21
Phúc âm: Lc 7, 36-50 {hoặc 7, 36 - 8, 3}

HỌC HỎI KINH THÁNH

Chúa Nhật 11 Thường niên năm C

Phúc âm: Lc 7,36 – 8,3

7 36 Khi ấy, có người thuộc nhóm Pha-ri-sêu mời Đức Giê-su dùng bữa với mình. Đức Giê-su đến nhà người Pha-ri-sêu ấy và vào bàn ăn. 37 Bỗng một phụ nữ vốn là người tội lỗi trong thành, biết được Người đang dùng bữa tại nhà ông Pha-ri-sêu, liền đem theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm. 38 Chị đứng đằng sau, sát chân Người mà khóc, lấy nước mắt mà tưới ướt chân Người. Chị lấy tóc mình mà lau, rồi hôn chân Người và lấy dầu thơm mà đổ lên.
39 Thấy vậy, ông Pha-ri-sêu đã mời Người liền nghĩ bụng rằng: “Nếu quả thật ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi!” 40 Đức Giê-su lên tiếng bảo ông: “Này ông Si-môn, tôi có điều muốn nói với ông!” Ông ấy thưa: “Dạ, xin Thầy cứ nói.” 41 Đức Giê-su nói: “Một chủ nợ kia có hai con nợ: một người nợ năm trăm quan tiền, một người năm chục. 42 Vì họ không có gì để trả, nên chủ nợ đã thương tình tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, ai mến chủ nợ hơn?” 43 Ông Si-môn đáp: “Tôi thiết tưởng là người đã được tha nhiều hơn.” Đức Giê-su bảo: “Ông xét đúng lắm.”
44 Rồi quay lại phía người phụ nữ, Người nói với ông Si-môn: “Ông thấy người phụ nữ này chứ? Tôi vào nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy đã lấy nước mắt tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. 45 Ông đã chẳng hôn tôi một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. 46 Dầu ô-liu, ông cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi. 47 Vì thế, tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít.” 48 Rồi Đức Giê-su nói với người phụ nữ: “Tội của chị đã được tha rồi.” 49 Bấy giờ những người đồng bàn liền nghĩ bụng: “Ông này là ai mà lại tha được tội?” 50 Nhưng Đức Giê-su nói với người phụ nữ: “Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an.”
8 1 Sau đó, Đức Giê-su rảo qua các thành phố, làng mạc, rao giảng và loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa. Cùng đi với Người, có Nhóm Mười Hai 2 và mấy người phụ nữ đã được Người trừ quỷ và chữa bệnh. Đó là bà Ma-ri-a gọi là Ma-ri-a Mác-đa-la, người đã được giải thoát khỏi bảy quỷ, 3 bà Gio-an-na, vợ ông Khu-da quản lý của vua Hê-rô-đê, bà Su-san-na và nhiều bà khác nữa. Các bà này đã lấy của cải mình mà giúp đỡ Đức Giê-su và các môn đệ.

(Bản dịch nhóm CGKPV)

Suy niệm 

1. Tìm cách làm vui lòng mọi người mà không phải “trả giá” đúng là cách cư xử chúng ta có thể rơi vào: chúng ta làm việc gì đó nhưng theo cách mà không ai có thể chỉ trích chúng ta, và như thế, chúng ta cẩn thận tiến đi giữa hai ý kiến mà không nhận lấy ý kiến nào cả. Thật ra cũng có khi điều này là cần thiết do hoàn cảnh, nhưng cũng chắc chắn là người nào sống như thế thì không sống đầy; người ấy giống như Simôn, chuẩn bị một bữa tiệc mời Đức Giêsu mà lại để cho bầu khí căng thẳng và nặng nề. Kêrygma làm ra như thế: nó đảo lộn các hoàn cảnh, làm cho những người nghĩ mình làm chủ tình hình phải xấu hổ và nâng cao những người hành động trong một tinh thần khiên nhường, sự thật và đơn sơ, vì muốn hiến mình, vì muốn làm một điều gì hơn, vì muốn đánh liều vì yêu thương.

2. Tin Mừng làm cho người ta ý thức về lầm lỗi của họ và ý thức mình cần được thanh tẩy: không phải bằng những lời trách móc nghiêm khắc khiến người ta rơi vào thế tự vệ, nhưng bằng cách ban cho người ta sự can đảm, sự cương quyết và tự do. Chính tất cả những điều này sẽ giúp người ta sẵn sàng đi tìm sự thanh tẩy và đạt được ơn Thiên Chúa tha thứ, khiến cuộc đời mình thay đổi hoàn toàn.

3. Nếu loan báo Tin Mừng có nghĩa là đưa đến một cuộc giải phóng bên trong để con người đạt được tiềm năng sẵn có của mình, khả năng của mình, là tự diễn tả ra và thắng vượt khối nặng các tội lỗi, thì người loan báo Tin Mừng phải cho thấy là tất cả mọi điều này đều đã và đang đúng nơi chính mình. Chính Đức Giêsu đã chứng tỏ điều đó bằng cả cuộc sống của Người.

4. Đi xưng tội là xưng thú các tội mình đã phạm, nhưng trước tiên là tuyên xưng rằng Thiên Chúa thật là cao cả trong tình yêu của Ngài, là loan báo Tin Mừng cứu độ nơi Đức Giêsu Kitô. Có ý thức rằng Thiên Chúa là tình yêu cứu độ, chúng ta mới đến với Ngài để được cứu độ; có ý thức chúng ta được tha thứ nhiều, chúng ta mới có lòng biết ơn và biết diễn tả lòng biết ơn bằng lời nói và nhất là bằng đời sống, trong các quan hệ hằng ngày.



(Lm PX Vũ Phan Long, ofm)

Eleventh Sunday in Ordinary Time – Year C

Gospel: Lk 7:36 - 8:3

A Pharisee invited Jesus to dine with him, and he entered the Pharisee's house and reclined at table. Now there was a sinful woman in the city who learned that he was at table in the house of the Pharisee. Bringing an alabaster flask of ointment, she stood behind him at his feet weeping and began to bathe his feet with her tears. Then she wiped them with her hair, kissed them, and anointed them with the ointment. When the Pharisee who had invited him saw this he said to himself, "If this man were a prophet, he would know who and what sort of woman this is who is touching him,
that she is a sinner." Jesus said to him in reply, "Simon, I have something to say to you." "Tell me, teacher," he said. "Two people were in debt to a certain creditor; one owed five hundred days' wages and the other owed fifty. Since they were unable to repay the debt, he forgave it for both. Which of them will love him more?" Simon said in reply, "The one, I suppose, whose larger debt was forgiven." He said to him, "You have judged rightly."

Then he turned to the woman and said to Simon, "Do you see this woman? When I entered your house, you did not give me water for my feet, but she has bathed them with her tears and wiped them with her hair. You did not give me a kiss, but she has not ceased kissing my feet since the time I entered. You did not anoint my head with oil, but she anointed my feet with ointment. So I tell you, her many sins have been forgiven because she has shown great love. But the one to whom little is forgiven, loves little." He said to her, "Your sins are forgiven." The others at table said to themselves, "Who is this who even forgives sins?" But he said to the woman, "Your faith has saved you; go in peace."

Afterward he journeyed from one town and village to another, preaching and proclaiming the good news of the kingdom of God. Accompanying him were the Twelve and some women who had been cured of evil spirits and infirmities, Mary, called Magdalene, from whom seven demons had gone out, Joanna, the wife of Herod's steward Chuza, Susanna, and many others who provided for them out of their resources.

(http://www.usccb.org)

Reflection

How many tears would need to be shed in order to have enough to wash feet? A bucketful! What would precipitate such an overflowing amount of tears? Extraordinary loss, sadness, sorrow. In the case of the “sinful woman” in this Sunday’s gospel, her tears were precipitated by her great sense of unworthiness and her profound repentance. All the woman’s gestures toward Jesus were very personal - weeping, wiping his feet with her hair, kissing his feet. Her gestures of touching him were ones of connectedness, of closing the distance between alienation and communion, of de- siring a new relationship with someone who heals. The Pharisee’s response of indignation indicated how distant he really was from a life-changing relationship with Jesus. Contrary to what the Pharisee was thinking in response to the sinful woman’s actions, Jesus was indeed a prophet, for he was able to see into the woman’s heart and forgive her. He looked into the heart of the Pharisee, and saw there a lack of love. He saw distance. He saw one who did not wish to change. Thus this gospel depicts two very different ways of relat- ing to Jesus. Simon the Pharisee related to Jesus as a one- time visitor, maintaining only a surface relationship having no power to transform him; he kept Jesus at a safe distance from him. The “sinful woman,” on the other hand, related to Jesus as an intimate, avowing an underlying relationship that transformed her. Jesus revealed the depth of her transformation: “Your faith has saved you.” What is our relationship to Jesus? What does he say to us? Do we wish to be intimate and close to Jesus, or do we keep a protective distance? The last part of the long form of this gospel shows us how effectively Jesus draws to himself sinners and those weakened by infirmities. Repentant sinners and those healed by Jesus stay near him. The women who followed Jesus were weak and sinful people who had been touched by Jesus. Their encounter with this Healer, this Prophet bound them to him and each other with new bonds of freedom. No longer turned in on themselves, they were free to provide for others “out of their resources.” Loved by Jesus, they were freed to embrace self-giving that was a personal transformation setting them firmly on their own saving journey. Of such is our discipleship: to be touched by Jesus, to draw near to him, to stay with him. Jesus’ journey is one of healing body and spirit. Our journey is one of being transformed by his touch, his nearness, his saving Presence.

To the point:

This gospel depicts two very different ways of relating to Jesus. Simon the Pharisee relates to Jesus as a one-time visitor, maintaining only a surface relationship having no power to change him. The “sinful woman” relates to Jesus as an intimate, avowing an underlying relationship that transforms her. Jesus reveals the depth of her transformation: “Your faith has saved you.” What is our relationship to Jesus? What does he say to us?

(Source: Living Liturgy 2016)