Chúa Nhật thứ 12 Thường niên năm C
Bài đọc: 2 V 17, 5-8. 13-15a. 18
Đáp ca: Tv
59, 3. 4-5. 12-13
Phúc âm: Mt
7, 1-5
Thứ Ba trong tuần 12 Thường niên ngày 21 tháng 6
Bài đọc: 2
V 19, 9b-11. 14-21. 31-35a. 36
Đáp ca: Tv
47, 2-3a. 3b-4. 10-11
Phúc âm: Mt
7, 6. 12-14
Thứ Tư trong tuần 12 Thường niên ngày 22 tháng 6
Bài đọc: 2
V 22, 8-13; 23, 1-3
Đáp ca: Tv 118, 33. 34. 35. 36. 37. 40
Phúc âm: Mt
7, 15-20
Thứ Năm trong tuần 12 Thường niên ngày 23 tháng 6
Bài đọc: 2
V 24, 8-17
Đáp ca: Tv 78, 1-2. 3-5. 8. 9
Phúc âm: Mt 7, 21-29
Thứ Sáu trong tuần 12 Thường niên ngày 24 tháng 6, Lễ Sinh Nhật Thánh Gioan Tẩy Giả, lễ trọng.
Đáp ca: Tv
138, 1-3. 13-14ab. 14c-15
Bài đọc 2: Cv 13, 22-26
Phúc âm: Lc
1, 57-66. 80
Thứ Bảy trong tuần 12 Thường niên ngày 25 tháng 6, cầu cho linh hồn bổn đạo trong giáo xứ đã qua
đời.
Bài đọc: Ac 2, 2. 10-14. 18-19
Đáp ca: Tv 73, 1-2. 3-5a. 5b-7. 20-21
Phúc âm: Mt
8, 5-17
Chúa Nhật thứ 13 Thường niên năm C ngày 26 tháng 6, cầu cho linh hồn bổn đạo trong giáo xứ đã qua
đời.
Bài đọc I: 1 V 19, 16b. 19-21
Đáp ca: Tv
15, 1-2a và 5. 7-8. 9-10. 11
Bài đọc II: Gl
4, 31b - 5, 1. 13-18
Phúc âm: Lc 9, 51-62
HỌC HỎI KINH
THÁNH
Chúa Nhật 13 Thường niên năm C
Phúc âm: Lc 9,51-62
51 Khi đã tới
ngày Đức Giê-su được rước lên trời, Người nhất quyết đi lên Giê-ru-sa-lem. 52
Người sai mấy sứ giả đi trước. Họ lên đường và vào một làng người Sa-ma-ri để
chuẩn bị cho Người đến. 53 Nhưng dân làng không đón tiếp Người vì
Người đang đi về hướng Giê-ru-sa-lem. 54 Thấy thế, hai môn đệ Người
là ông Gia-cô-bê và ông Gio-an nói rằng: “Thưa Thầy, Thầy có muốn chúng con khiến
lửa từ trời xuống thiêu huỷ chúng nó không?” 55 Nhưng Đức Giê-su
quay lại quở mắng các ông. 56 Rồi Thầy trò đi sang làng khác.
57 Đang khi Thầy trò đi đường thì có kẻ thưa Người rằng: “Thưa Thầy, Thầy đi đâu, tôi cũng xin đi theo.” 58 Người trả lời: “Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu.”
59 Đức Giê-su nói với một người khác: “Anh hãy theo tôi!” Người ấy thưa: “Thưa Thầy, xin cho phép tôi về chôn cất cha tôi trước đã.” 60 Đức Giê-su bảo: “Cứ để kẻ chết chôn kẻ chết của họ. Còn anh, anh hãy đi loan báo Triều Đại Thiên Chúa.” 61 Một người khác nữa lại nói: “Thưa Thầy, tôi xin theo Thầy, nhưng xin cho phép tôi từ biệt gia đình trước đã.” 62 Đức Giê-su bảo: “Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đàng sau, thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa.”
(Bản dịch nhóm CGKPV)
Suy niệm
1. Thông thường chúng ta muốn nắm tối đa những giải
pháp có thể có. Mỗi quyết định hàm chứa một liều lĩnh, hàm chứa một sự từ khước
hoặc thậm chí nhiều sự từ khước. Khi có chuyện không thích hoặc nặng nề, hoặc
khi thấy có những viễn tượng khả quan hơn, chúng ta liền muốn thử hoặc muốn
thay đổi. Chúng ta muốn thoát khỏi những gì mình không thích, những gì trở
thành khó khăn hay phiền toái. Những chao đảo này, sự lưỡng lự này liên hệ đến
tương quan của chúng ta với các sự việc, các nhiệm vụ và các con người. Nhưng Đức
Giêsu đã nêu gương: khi biết là mình đã quyết định đúng, thì Người giữ tới
cùng. Tin vào Thiên Chúa là một quyết định đúng; đi theo Đức Giêsu là một quyết
định đúng; chọn làm Kitô hữu là một quyết định đúng. Nhưng lâu nay chúng ta sống
thế nào?
2. Ai muốn đi theo Đức Giêsu, phải dứt khoát chọn Người
và liên kết với Người. Chỉ có sự cương quyết này và một quyết định như vậy mới
giúp ta bước đi với Đức Giêsu và cùng với Người phục vụ việc loan báo Nước
Thiên Chúa. Bước theo Đức Giêsu thường xuyên bao hàm những từ bỏ đau đớn. Chúng
ta có thể suy nghĩ thêm về các của cải vật chất: chúng có giá trị gì? Theo
nghĩa nào, các của cải vật chất là một sự hỗ trợ, và theo nghĩa nào, chúng là một
trở ngại?
3. Mỗi người được nối kết tự nhiên với cha mẹ và gia
đình mình. Khi nói những lời cứng rắn với những kẻ muốn đi theo Người, Đức
Giêsu không hề chủ trương thiếu kính trọng và yêu thương đối với gia đình mình.
Nhưng Người nêu bật rằng việc đi theo Người đòi hỏi một sự đoạn tuyệt; các
tương quan sống cho đến nay, ta không thể tiếp tục như cũ được nữa.
4. Muốn đi theo Đức Giêsu, người ta phải a) bỏ mọi an toàn; b) mau mắn đặt
mọi sự tùy thuộc bốn phận loan báo Tin Mừng; c) quay lưng lại với quá khứ và
nhìn tới trước. Người ta có thể từ khước làm môn đệ Đức Giêsu vì những định kiến
tôn giáo (như dân Samari), nhưng người ta cũng có thể từ khước tiếng gọi của Đức
Giêsu vì quá bám víu vào sự an toàn, những tình cảm con người hoặc quá khứ.
(Lm PX Vũ Phan Long, ofm)
Thirteenth Sunday in Ordinary Time– Year C
Gospel: Lk 9:51-62
When the days for Jesus' being taken up were
fulfilled, he resolutely
determined to journey to Jerusalem, and he sent messengers ahead of him. On the way they entered a Samaritan village to prepare for his reception there, but they would not welcome him because the destination of his journey was
Jerusalem. When the
disciples James and John saw this they asked, "Lord, do you want us to call down fire
from heaven to consume
them?" Jesus turned
and rebuked them, and they journeyed to another village.
As they were proceeding on their journey
someone said to him, "I will follow you wherever you
go." Jesus
answered him, "Foxes
have dens and birds of the sky have nests, but the Son of Man has nowhere to rest his
head."
And to another he said, "Follow
me." But he
replied, "Lord, let me go first and bury my father." But he answered him, "Let the dead bury
their dead. But you, go
and proclaim the kingdom of God." And another said, "I will follow you, Lord, but first let me say farewell to my family at
home." To him Jesus
said, "No one who sets a hand to the plow and looks to what was left behind is fit for
the kingdom of God."
(http://www.usccb.org)
Reflection
Some people can be so bullheaded. They choose to stay
the course at any cost. These folks are not simply stubborn; they are obstinate
in a foolish or stupid way. Children can be bullheaded about who can or cannot
play with them, based on whom they like or not. An employer might be bullheaded
about who can use a conference room and for how long. A student might be
bullheaded about choosing to do homework sloppily. In this gospel, when we hear
that Jesus was “resolutely determined to journey to Jerusalem,” we might be
tempted to think he was really bullheaded. After all, “Jerusalem” represents
death, the end of life’s journey. Traveling to Jerusalem to meet suffering and
death seems to be a stupid move. Peter, and presumably the other disciples,
certainly did not want Jesus to embark on this journey (see Matt 16:21). They
did not understand that Jerusalem represents more than the end of a journey,
more than death. Jerusalem symbolizes the new Life beyond death. The journey
Jesus invites us to take is the journey through death to new Life. We know the
cost, even better than the disciples knew, even as we also know the new Life
that awaits beyond. We need to get started on this journey, and stay on an
unswerv- ing path. We must be single-minded, but not bullheaded. We must travel
this journey with full understanding of that to which we commit ourselves. We
also take this journey with full understanding of what is “beyond” Jerusalem.
Following Jesus requires much more than simply walking with him from village to
village. Following Jesus calls for being “resolutely determined” to journey with
him all the way to Jerusalem - and beyond. Any excuses, no matter how seemingly
legitimate, keep us from letting go of where we are and em- bracing where we
must go. To be on this journey requires total self-surrender to what Jerusalem
holds as well as to “being taken up” into what is “beyond” Jerusalem: the new
Jerusalem, “the kingdom of God” fulfilled. The challenge of this gospel is for
us to be as resolutely determined to ac- cept the dying to self that is
necessary to follow Jesus and cooperate with him in establishing God’s reign as
Jesus was resolutely determined to go to his own suffering and death. We can be
neither naive, stupid, nor self-excusing. To be “fit for the kingdom of God” we
must keep our eyes on Jesus and our destiny. We must let him be our motivation
to stay the course. The course: Jerusalem. The price: dying. The stakes: new
Life.
To the point:
Following Jesus requires much more than simply walking
with him from village to village. Following Jesus calls for being “resolutely
determined” to journey all the way with him to Jerusalem - and beyond. Any
excuses, no matter how seemingly legitimate, keep us from letting go of where
we are and embracing where we must go. To be on this journey requires total
self-surrender to what Jerusalem holds as well as to “being taken up” into what
is “beyond” Jerusalem: the new Jerusalem, “the kingdom of God” fulfilled.
(Source: Living
Liturgy 2016)