Lịch phụng vụ Chúa Nhật thứ 13 Thường niên năm C



Chúa Nhật thứ 13 Thường niên năm C

Thứ Hai trong tuần 13 ngày 27 tháng 6
Bài đọc: Am 2, 6-10. 13-16
Đáp ca: Tv 49, 16bc-17. 18-19. 20-21. 22-23
Phúc âm: Mt 8, 18-22

Thứ Ba trong tuần 13 ngày 28 tháng 6
Bài đọc: Am 3, 1-8; 4, 11-12
Đáp ca: Tv 5, 5-6. 7. 8
Phúc âm: Mt 8, 23-27

Thứ Tư trong tuần 13 ngày 29 tháng 6, Thánh Phêrô và Phaolô, tông đồ. Lễ trọng.
Bài đọc 1: Cv 12, 1-11
Đáp ca: Tv 33, 2-3. 4-5. 6-7. 8-9
Bài đọc 2: 2 Tm 4, 6-8. 17-18
Phúc âm: Mt 16, 13-19

Thứ Năm trong tuần 13 ngày 30 tháng 6
Bài đọc: Am 7, 10-17
Đáp ca: Tv 18, 8. 9. 10. 11
Phúc âm: Mt 9, 1-8

Thứ Sáu trong tuần 13 ngày 1 tháng 7
Bài đọc: Am 8, 4-6. 9-12
Đáp ca: Tv 118, 2. ;10. 20. 30. 40. 131
Phúc âm: Mt 9, 9-13

Thứ Bảy trong tuần 13 ngày 2 tháng 7
Bài đọc: Am 9, 11-15
Đáp ca:  Tv 84, 9. 11-12. 13-14
Phúc âm: Mt 9, 14-17

Chúa Nhật thứ 14 Thường niên năm C ngày 3 tháng 7
Bài đọc I: Is 66, 10-14c
Đáp ca: Tv 65, 1-3a. 4-5. 6-7a. 16 và 20
Bài đọc II: Gl 6, 14-18
Phúc âm: Lc 10, 1-9 {hoặc 1-12. 17-20}

HỌC HỎI KINH THÁNH

Chúa Nhật 14 Thường niên năm C

Phúc âm: Lc 1-12. 17-20

1 Khi ấy, Chúa Giê-su chỉ định bảy mươi hai môn đệ khác, và sai các ông cứ từng hai người một đi trước, vào tất cả các thành, các nơi mà chính Người sẽ đến. 2 Người bảo các ông: “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít. Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về. 3 Anh em hãy ra đi. Này Thầy sai anh em đi như chiên con đi vào giữa bầy sói. 4 Đừng mang theo túi tiền, bao bị, giày dép. Cũng đừng chào hỏi ai dọc đường. 5 Vào bất cứ nhà nào, trước tiên hãy nói: “Bình an cho nhà này!” 6 Nếu ở đó, có ai đáng hưởng bình an, thì bình an của anh em sẽ ở lại với người ấy; bằng không thì bình an đó sẽ trở lại với anh em. 7 Hãy ở lại nhà ấy, và người ta cho ăn uống thức gì, thì anh em dùng thức đó, vì làm thợ thì đáng được trả công. Đừng đi hết nhà nọ đến nhà kia. 8 Vào bất cứ thành nào mà được người ta tiếp đón, thì cứ ăn những gì người ta dọn cho anh em. 9 Hãy chữa những người đau yếu trong thành, và nói với họ: “Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần các ông.” 10 Nhưng vào bất cứ thành nào mà người ta không tiếp đón, thì anh em ra các quảng trường mà nói: 11 “Ngay cả bụi trong thành các ông dính chân chúng tôi, chúng tôi cũng xin giũ trả lại các ông. Tuy nhiên các ông phải biết điều này: Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần.” 12 Thầy nói cho anh em hay: trong ngày ấy, thành Xơ-đôm còn được xử khoan hồng hơn thành đó.”
17 Nhóm Bảy Mươi Hai trở về, hớn hở nói: “Thưa Thầy, nghe đến danh Thầy, cả ma quỷ cũng phải khuất phục chúng con.” 18 Đức Giê-su bảo các ông: “Thầy đã thấy Xa-tan như một tia chớp từ trời sa xuống. 19 Đây, Thầy đã ban cho anh em quyền năng để đạp lên rắn rết, bọ cạp và mọi thế lực Kẻ Thù, mà chẳng có gì làm hại được anh em. 20 Tuy nhiên, anh em chớ mừng vì quỷ thần phải khuất phục anh em, nhưng hãy mừng vì tên anh em đã được ghi trên trời.”

(Bản dịch nhóm CGKPV)

Suy niệm 

1. Đức Giêsu đã ghi nhận:  “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít”. Tuy nhiên, Người lại mời các môn đệ cầu xin chủ mùa gặt gửi thợ đến. Như thế, Ngài nhắc các ông nhớ rằng Thiên Chúa là Chúa của dân chúng và tất cả những gì liên hệ đến dân chúng thì đều ở dưới quyền chúa tể của Thiên Chúa. Ai muốn thật sự giúp đỡ dân chúng, thì không thể tự mình đi theo sáng kiến riêng và nhân danh mình, nhưng phải được chủ mùa gặt sai đi. 

2. Chính Đức Giêsu đã sai các môn đệ đi. Người xử sự như là chủ mùa gặt. Thật ra Người làm nhân danh Thiên Chúa và làm vì lòng từ bi thương xót đối với dân. Các môn đệ ra đi phải chu toàn sứ mạng theo chiều hướng này.

3. Hành lý các môn đệ mang theo chẳng có gì, ngoài sứ điệp phải truyền đạt. Các ông không là gì khác ngoài tư cách sứ giả của sứ điệp này và các ông không mang theo gì ngoài sứ điệp này. Rõ ràng các ông cần một hành trang và một nơi cư ngụ. Tuy nhiên, các ông không được đòi hỏi gì và bận tâm gì cả. Các ông chỉ phải hoàn toàn quan tâm đến sứ điệp của các ông mà thôi. Một đòi hỏi phải nghèo khó, khiêm nhường và chấp nhận yếu đuối như thế, thì ngược lại với cám dỗ muốn đạt hiệu năng bằng mọi giá.

4. Việc loan báo Tin Mừng không  thể là chuyện của một cá nhân riêng lẻ mà là việc của một cộng đoàn, cho dù ở dạng phôi thai. Không người môn đệ nào có thể tự cho rằng mình có sứ điệp Kitô giáo và có thể phản ảnh được hết sự phong phú của sứ điệp. Chính là trong đối thoại mà tôi sẽ nói về một vị Thiên Chúa đã chấp nhận đối thoại với loài người cho đến độ trở thành một người trong loài người.

(Lm PX Vũ Phan Long, ofm)

Fourteenth Sunday in Ordinary Time – Year C


At that time the Lord appointed seventy-two others whom he sent ahead of him in pairs to every town and place he intended to visit. He said to them, "The harvest is abundant but the laborers are few; so ask the master of the harvest to send out laborers for his harvest. Go on your way; behold, I am sending you like lambs among wolves. Carry no money bag, no sack, no sandals; and greet no one along the way. Into whatever house you enter, first say, 'Peace to this household.' If a peaceful person lives there, your peace will rest on him; but if not, it will return to you. Stay in the same house and eat and drink what is offered to you, for the laborer deserves his payment. Do not move about from one house to another. Whatever town you enter and they welcome you, eat what is set before you, cure the sick in it and say to them,
'The kingdom of God is at hand for you.' Whatever town you enter and they do not receive you, go out into the streets and say, 'The dust of your town that clings to our feet, even that we shake off against you.' Yet know this: the kingdom of God is at hand. I tell you, it will be more tolerable for Sodom on that day than for that town."

The seventy-two returned rejoicing, and said, "Lord, even the demons are subject to us because of your name." Jesus said, "I have observed Satan fall like lightning from the sky. Behold, I have given you the power to 'tread upon serpents' and scorpions and upon the full force of the enemy and nothing will harm you. Nevertheless, do not rejoice because the spirits are subject to you, but rejoice because your names are written in heaven."

(http://www.usccb.org)

Reflection

A really good spiritual director, a really good listener, a really good counselor all have at least one thing in common: they quietly take in words, body language, eye movement and then respond appropriately. They read people and situations quickly and accurately. Being in a conversation with those who are glancing at their cell phone every other second sends an important message to us: they are not giving full attention to the conversation and the phone is more important than the conversation. Even worse, the phone is more important than we are. This situation usually draws a rather negative response from us. We might roll our eyes, stop the conversation, or even walk away from the phone- bound person. Interactions and responses are part of our everyday living. Often they are inconsequential enough. Sometimes, however, interaction and response have long- lasting consequences. This gospel is about Jesus’ disciples reading people and responses. The interaction-response has long-lasting and life-changing consequences. When Jesus sends disciples forth as “laborers for his harvest,” he predicts two responses to their presence. Either dis- ciples will be welcomed and will be able to minister fruitfully, or they will be rejected and their ministry becomes judgment against the unwelcoming town. In either case, however, the “kingdom of God is at hand.” In either case, the acceptance or rejection of the disciples makes clear that the “kingdom of God” is not dependent upon any one response, but upon God’s gracious gift of Presence. How so? Whether accepted or rejected, disciples “harvest” the “kingdom of God” by their very presence, by their very proclamation of Jesus’ name, by their very fidelity to Jesus’ mission. No wonder disciples rejoice! Their rejoicing is an acknowledgment that God is present and working through them. The “kingdom of God” is present in the very persons of those who take up Jesus’ invitation to be laborers in bringing about an abundant harvest. The abundance of the harvest is guaranteed in two ways. If Jesus’ disciples are not welcomed, they are not to quit the journey but continue it. Part of the ministry of laborer-disciples is the very “going” - the disciples’ faithfulness to Jesus’ sending them forth to proclaim that the “kingdom of God is at hand.” While response to Gospel proclamation is obviously important, there can be no response at all unless disciples go forth on the journey, proclaim the Gospel faithfully, and rely on God’s gift of divine Presence through them. We must respond to God’s gift of Presence to us before we can call forth response from others. This divine Presence is the source of disciples’ rejoicing.

(Source: Living Liturgy 2016)