Chúa Nhật thứ 1 mùa vọng năm A





Chúa Nhật thứ 1 mùa vọng năm A

Thứ Hai trong tuần 1 MV ngày 28 tháng 11
Bài đọc: Is 4, 2-6
Đáp ca: Tv 121, 1-2. 3-4a. 4b-5. 6-7. 8-9
Phúc âm: Mt 8, 5-11

Thứ Ba trong tuần 1 MV ngày 29 tháng 11
Bài đọc: Is 11, 1-10
Đáp ca: Tv 71, 2. 7-8. 12-13. 17
Phúc âm: Lc 10, 21-24

Thứ Tư trong tuần 1 MV ngày 30 tháng 11, thánh Andrê tông đồ. Lễ kính.
Bài đọc: Rm 10, 9-18
Đáp ca: Tv 18, 2-3. 4-5
Phúc âm: Mt 4, 18-22

Thứ Năm trong tuần 1 MV ngày 1 tháng 12
Bài đọc: Is 26, 1-6
Đáp ca: Tv 117, 1 và 8-9. 19-21. 25-27a
Phúc âm: Mt 7, 21. 24-27

Thứ Sáu trong tuần 1 MV ngày 2 tháng 12
Bài đọc: Is 29, 17-24
Đáp ca: Tv 26, 1. 4. 13-14
Phúc âm: Mt 9, 27-31

Thứ Bảy trong tuần 1 MV ngày 3 tháng 12, thánh Phanxicô Xaviê, linh mục. Lễ nhớ.
Bài đọc: Is 30, 19-21. 23-26
Đáp ca: Tv 146, 1-2. 3-4. 5-6
Phúc âm: Mt 9, 35 - 10, 1. 6-8

Chúa Nhật thứ 2 MV năm A ngày 4 tháng 12
Bài đọc I: Is 11, 1-10
Đáp ca: Tv 71, 2. 7-8. 12-13. 17
Bài đọc II: Rm 15, 4-9
Phúc âm: Mt 3, 1-12

HỌC HỎI KINH THÁNH

Chúa Nhật 2 mùa vọng năm A

Phúc âm: Mt 3, 1-12

1 Hồi ấy, ông Gioan Tẩy Giả đến rao giảng trong hoang địa miền Giuđê rằng: 2 "Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần." 3 Ông chính là người đã được ngôn sứ Isaia nói tới: Có tiếng người hô trong hoang địa: Hãy dọn sẵn con đường của Ðức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi. 4 Ông Gioan mặc áo lông lạc đà, thắt lưng bằng dây da, lấy châu chấu và mật ong làm thức ăn. 5 Bây giờ, người ta từ Giêrusalem và khắp miền Giuđê, cùng khắp vùng ven sông Giođan, kéo đến với ông. 6 Họ thú tội, và ông làm phép rửa cho họ trong sông Giođan. 7 Thấy nhiều người thuộc phái Phrisêu và phái Xađốc đến chịu phép rửa, ông nói với họ rằng: "Nòi rắn độc kia, ai đã chỉ cho các anh cách trốn cơn thịnh nộ của Thiên Chúa sắp giáng xuống vậy? 8 Các anh hãy sinh hoa quả xứng với lòng sám hối. 9 Và đừng tưởng có thể nghĩ bụng rằng: "Chúng ta đã có tổ phụ Ápraham". Vì, tôi nói cho các anh hay, Thiên Chúa có thể làm cho những hòn đá này trở nên con cháu ông Ápraham. 10 Cái rìu đã đặt sát gốc cây: bất cứ cây nào không sinh quả tốt đều bị chặt đi và quăng vào lửa. 11 Tôi, tôi làm phép rửa cho các anh trong nước để giục lòng các anh sám hối. Còn Ðấng đến sau tôi thì quyền thế hơn tôi, tôi không đáng xách dép cho Người. Người sẽ làm phép rửa cho các anh trong Thánh Thần và lửa. 12 Tay Người cầm nia, Người sẽ rê sạch lúa trong sân: thóc mẩy thì thu vào kho lẫm, còn thóc lép thì bỏ vào lửa không hề tắt mà đốt đi".

(Bản dịch nhóm CGKPV)

Suy niệm 

1. Chúng ta được mời gọi tin vào sự trung tín của Thiên Chúa: Ngài đã lên kế hoạch cứu độ, thì khi đến thời Ngài đã định, Ngài sẽ ban gửi các vị loan báo Tin Mừng Cứu Độ đến. Sứ điệp Gioan loan báo mang lại cả nỗi sợ hãi lẫn niềm vui, bởi vì ông nói cho dân chúng biết rằng họ bị thất sủng, tương quan của họ với Thiên Chúa đã bị rối loạn, nhưng đồng thời ông khẳng định rằng Thiên Chúa đầy lòng thương xót đối với họ và Ngài muốn thắng vượt tình trạng thất sủng của họ.

2. Giống như các ngôn sứ tiền bối, Gioan tố giác một nếp sống đạo giả hình, chỉ hoàn toàn ở bên ngoài (x. Am 5,21-27; Is 1,10-20; Gr 7,1–8,3…), dần dần đưa tới một tình trạng cứng cỏi. Đức tin không phải là một di sản quốc gia hay dòng tộc, nhưng là một dấn thân của trọn vẹn con người. Trong cuộc dấn thân này, con người cứ phải liên tục rà soát lại bản thân để có thể đáp trả trọn vẹn hơn những đòi hỏi của Thiên Chúa.  

3. Người Kitô hữu cũng có một vai trò tiền hô đối với anh chị em mình. Muốn thế, cần xác định rõ ràng quan hệ của mình với “Đấng đang đến”, để khiêm tốn và trung thực giới thiệu về Người như là Đấng đã đang có mặt trong lịch sử loài người.

4. Các lời Gioan trách giới lãnh đạo Israel cũng liên hệ đến các nhà hữu trách của cộng đoàn Mt, cũng như tất cả các vị hữu trách của mọi cộng đoàn Kitô hữu mọi thời. Các ngài cũng được mời gọi “sinh hoa quả tốt”. Và đây chính là tiêu chí giúp biện phân ra các ngôn sứ thật với các ngôn sứ giả.

(Lm PX Vũ Phan Long, ofm)

Second Sunday of Advent – Year A

Gospel: Mt 3:1-12

John the Baptist appeared, preaching in the desert of Judea and saying, “Repent, for the kingdom of heaven is at hand!” It was of him that the prophet Isaiah had spoken when he said: A voice of one crying out in the desert, Prepare the way of the Lord, make straight his paths. John wore clothing made of camel’s hair and had a leather belt around his waist. His food was locusts and wild honey. At that time Jerusalem, all Judea, and the whole region around the Jordan were going out to him and were being baptized by him in the Jordan River as they acknowledged their sins.

When he saw many of the Pharisees and Sadducees coming to his baptism, he said to them, “You brood of vipers! Who warned you to flee from the coming wrath? Produce good fruit as evidence of your repentance. And do not presume to say to yourselves, ‘We have Abraham as our father.’ For I tell you, God can raise up children to Abraham from these stones. Even now the ax lies at the root of the trees.
Therefore every tree that does not bear good fruit will be cut down and thrown into the fire. I am baptizing you with water, for repentance, but the one who is coming after me is mightier than I. I am not worthy to carry his sandals. He will baptize you with the Holy Spirit and fire. His winnowing fan is in his hand. He will clear his threshing floor and gather his wheat into his barn, but the chaff he will burn with unquenchable fire.”

(http://www.usccb.org)

Reflection

In the gospels we first are introduced to John the Baptist as the aged Elizabeth and Zechariah’s miracle baby boy. We read about his leaping for joy in Elizabeth’s womb when Mary visits her cousin. Now in this gospel we jump in time to the adult John, a seemingly odd character, for sure. He is a desert dweller wearing strange clothes and eating strange food. He is a fiery character with a challenging, revealing, and life-changing message. He is a charismatic prophet who attracts crowds to hear his message and instills in them the desire to acknowledge their sinfulness, repent, and be baptized by him. But not all are able to hear, respond, and repent. The harshness of John the Baptist’s preaching to some Pharisees and Sadducees in this Sunday’s gospel - “You brood of vipers!” - is a scathing judgment, indeed. John’s harsh language, unrelenting judgment, and uncompromising challenge demand a wholehearted response: Repent! It is not good enough to claim “Abraham as our father.” Repentance is a wholly personal choice, personal act, personal demand to change. Repentance always changes one’s life. Changing our lives is very concrete and visible. Our attitudes and behaviors noticeably change for the better when we choose to repent. Repentance at root means to change one’s mind. Only then can one act according to God’s plan, thus changing our lives. When each of us changes our mind - repents - by conforming our will to God’s, then there will be “no [more] harm or ruin” (first reading) but rather the peace and harmony described by Isaiah. Repentance brings not the poison of striking vipers but the “good fruit” of counsel, strength, knowledge, and delight in the Lord (see first reading). Repentance brings the favorable judgment that not only invites us to the kingdom of heaven but is the peace and harmony portraying the already “at hand” of God’s reign. The choice to repent has consequences beyond the immediate. To repent takes us beyond John’s baptism of water which brings a new human way to live. To repent is to embrace Jesus’ baptism “with the Holy Spirit and fire” which brings us to a new way to live in God. John directs to everyone his strong warning to repent. Some “acknowledged their sins,” and expressed their desire to live “in the kingdom of heaven” by submitting to John’s baptism with water. The “Pharisees and Sadducees” resisted repentance, claiming their descent from Abraham was enough for them to belong to “the kingdom of heaven.” John’s challenge to repent elicits two responses. Which response do we choose? Whether Jesus will gather us as wheat or burn us as chaff depends upon our choice.

To the point:

John directs to everyone his strong warning to repent. Some “acknowledged their sins,” and expressed their desire to live “in the kingdom of heaven” by submitting to John’s baptism with water. The “Pharisees and Sadducees” resisted repentance, claiming their descent from Abraham was enough for them to belong to “the kingdom of heaven.” John’s challenge to repent elicits two responses. Which response do we choose? Whether Jesus will gather us as wheat or burn us as chaff depends upon our choice.

(Source: Living Liturgy 2017)