Lịch phụng vụ CN 23 TN - Năm B



Chúa Nhật thứ 23 thường niên năm B

Thứ Hai trong tuần 23 thường niên ngày 7 tháng 9
Bài đọc: Cl 1, 24 - 2, 3
Đáp ca: Tv 61, 6-7. 9
Phúc âm: Lc 6, 6-11

Thứ Ba trong tuần 23 thường niên ngày 8 tháng 9, sinh nhật Đức Mẹ, lễ kính.
Bài đọc: Mk 5, 2-5a
Đáp ca: Tv 12, 6ab. 6cd
Phúc âm: Mt 1, 1-16. 18-23

Thứ Tư trong tuần 23 thường niên ngày 9 tháng 9, thánh Phêrô Clavê, linh mục, lễ nhớ.
Bài đọc: Cl 3, 1-11
Đáp ca: Tv 144, 2-3. 10-11. 12-13ab
Phúc âm: Lc 6, 20-26

Thứ Năm trong tuần 23 thường niên ngày 10 tháng 9
Bài đọc: Cl 3, 12-17
Đáp ca: Tv 150, 1-2. 3-4. 5-6
Phúc âm: Lc 6, 27-38

Thứ Sáu trong tuần 23 thường niên ngày 11 tháng 9
Bài đọc: 1 Tm 1, 1-2. 12-14
Đáp ca: Tv 15, 1-2a và 5. 7-8. 11
Phúc âm: Lc 6, 39-42

Thứ Bảy trong tuần 23 thường niên ngày 12 tháng 9
Bài đọc: 1 Tm 1, 15-17
Đáp ca: Tv 112, 1-2. 3-4. 5a và 6-7
Phúc âm: Lc 6, 43-49

Chúa Nhật thứ 24 thường niên năm B ngày 13 tháng 9
Bài đọc I: Is 50, 5-9a
Đáp ca: Tv 114, 1-2. 3-4. 5-6. 8-9
Bài đọc II: Gc 2, 14-18
Phúc âm: Mc 8, 27-35

HỌC HỎI KINH THÁNH

Chúa Nhật 24 thường niên B

Phúc âm: Mc 8, 27-35

27 Đức Giê-su và các môn đệ của Người đi tới các làng xã vùng Xê-da-rê Phi-líp-phê. Dọc đường, Người hỏi các môn đệ: “Người ta nói Thầy là ai?”28 Các ông đáp: “Họ bảo Thầy là ông Gio-an Tẩy Giả, có kẻ thì bảo là ông Ê-li-a, kẻ khác lại cho là một ngôn sứ nào đó.”29 Người lại hỏi các ông: “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai ?” Ông Phê-rô trả lời: “Thầy là Đấng Ki-tô.”30 Đức Giê-su liền cấm ngặt các ông không được nói với ai về Người.

     31 Rồi Người bắt đầu dạy cho các ông biết: Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng tế cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết và sau ba ngày sẽ sống lại.32 Người nói rõ điều đó, không úp mở. Ông Phê-rô liền kéo riêng Người ra và bắt đầu trách Người.33 Nhưng khi Đức Giê-su quay lại, nhìn thấy các môn đệ, Người trách ông Phê-rô: “Xa-tan! Lui lại đằng sau Thầy! Vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người.”

     34 Rồi Đức Giê-su gọi đám đông cùng với các môn đệ lại. Người nói với họ rằng: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo.35 Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì tôi và vì Tin Mừng, thì sẽ cứu được mạng sống ấy.

(Bản dịch nhóm CGKPV)

Suy niệm

1. Đức Giêsu không chỉ muốn có những môn đệ chấp nhận phần nào giáo huấn của Người với một chút thiện cảm hoặc một chút quan tâm. Họ phải biết rõ Người là ai và tương quan của Người với Thiên Chúa là thế nào, để dám bỏ hết mọi sự mà ký thác trọn vẹn cuộc đời vào tay Người. Phản ứng của Phêrô sau khi Đức Giêsu loàn báo Thương Khó (8,32b) cũng như chuyện các ông tranh cãi về sự cao cả và danh dự (9,33-34), và lời thỉnh cầu của hai anh em nhà Dêbêđê (10,37) cho hiểu rằng các môn đệ xác tín rằng Đức Giêsu là Đấng Kitô, nhưng lại gán cho Người những quan niệm, những ước muốn và hy vọng của riêng họ, tức họ chưa hoàn toàn biết rõ Người trong cái nhìn của Thiên Chúa. Muốn biết rõ Người, phải “bước theo” Người (x. 1,17).

2. Phản ứng theo bản năng con người chúng ta rất có thể khiến ta ở trong thế chống lại ý muốn của Thiên Chúa. Những lời Đức Giêsu trách mắng Phêrô cho hiểu là chúng ta không được để cho ý muốn của bản năng phàm trần hướng dẫn, nhưng phải bước theo Đức Giêsu và đón nhận những lời dạy dỗ của Người, bởi vì chỉ Người mới hiểu rõ mục tiêu và biết con đường đưa tới đó. Ai muốn cung cấp cho Người những chỉ dẫn về những gì Người phải làm hoặc phải bỏ, thì đã tuyên xưng Đức Kitô với những lời vô nghĩa.   

3. Như vậy, người nào nhìn nhận Đức Giêsu là Đấng Kitô thì cũng bị bó buộc bước theo Người vô điều kiện, tức là cho dù việc tiến bước này hàm chứa việc vác thập giá của mình và bước đi như Người, bên cạnh Người, được Người nâng đỡ, để tiến về với Chúa Cha. Như thế là phải chấp nhận rằng để đưa lại một ý nghĩa mới mẻ đích thực và mang tính Kitô giáo cho đời sống và niềm tin của chúng ta, chúng ta phải đón nhận cả đau khổ.

4. Thật ra con đường thập giá, với những hy sinh, những đau khổ, không phải là thời gian Thiên Chúa thử thách chúng ta nhằm thỏa mãn “ý chí hùng cường” của Người, khiến chúng ta phải sự hãi và khuất phục Người như những tên nô lệ khiếp nhược. Đấy chính là lộ trình giúp chúng ta loại bỏ dần dần “con người cũ”, để nhận lấy “con người mới”. Kho tàng phong phú là sự sống muôn đời trong hạnh phúc với Thiên Chúa khiến chúng ta thấy rằng chấp nhận đi vào lộ trình này cũng bõ công!


(Lm PX Vũ Phan Long, ofm)

Twenty-fourth Sunday in Ordinary Time – Year B

Gospel: Mk 8:27-35

Jesus and his disciples set out for the villages of Caesarea Philippi. Along the way he asked his disciples, “Who do people say that I am?” They said in reply, “John the Baptist, others Elijah, still others one of the prophets.” And he asked them, “But who do you say that I am?” Peter said to him in reply, “You are the Christ.” Then he warned them not to tell anyone about him.

He began to teach them that the Son of Man must suffer greatly and be rejected by the elders, the chief priests, and the scribes, and be killed, and rise after three days. He spoke this openly. Then Peter took him aside and began to rebuke him. At this he turned around and, looking at his disciples, rebuked Peter and said, “Get behind me, Satan. You are thinking not as God does, but as human beings do.”

He summoned the crowd with his disciples and said to them, “Whoever wishes to come after me must deny himself, take up his cross, and follow me. For whoever wishes to save his life will lose it, but whoever loses his life for my sake and that of the gospel will save it.”

(http://usccb.org/bible/readings/091315.cfm)

Reflection

Self-identity is a big deal in our society. Knowing who we are enables us to journey forward through life with confidence, a sense of direction and purpose, an accurate assessment of our capabilities as well as weaknesses. In this gospel, Jesus’ question to his disciples, “Who do people say that I am?” was not about his seeking his own self-awareness. It was a question put to the disciples that would reveal to them more deeply who he was and why he came among them. In Peter’s response, “You are the Christ,” we meet a high point in Mark’s gospel account. We are invited to struggle more deeply with who Jesus is. We are invited to prepare ourselves for what faithful discipleship entails. Yes, Peter acknowledges that Jesus is “the Christ,” but misses the deeper point. From Jewish tradition Peter has a preconceived notion of who Jesus is and also of who “the Christ” would be - as the “anointed one,” the Messiah, he would be a great king (kings of Israel were anointed), overthrow Roman domination, and restore the powerful Israel of old. But this is not “the Christ” who Jesus came to be. Jesus’ self-awareness is revealed ever so fully: he is “the Christ” who will “suffer greatly,” “be rejected,” and “be killed.” Jesus also makes something else explicit - disciples must also “take up [their] cross” if they are to follow Jesus. The disciples are hardly prepared for understanding Jesus’ identity as “the Christ”; they are even less prepared to grasp the demands of following him. Jesus is called “the Christ” - Peter is called Satan. Salvation confronts human resistance. Peter had a certain image, belief, expectation of what “the Christ” was to be, to do. Suffering, rejection, and being killed had nothing to do with Peter’s Christ. But they have everything to do with the Christ of God. Without a right understanding of “the Christ,” we cannot, with him, rise to new Life. Alone, the demands of discipleship would be impossible, the struggle beyond us. But with God as our help, we can begin to think as God does, not as humans. And how does God think? Not in terms of beatings, buffets, pain, ridicule, or even death. God thinks in terms of life and love. God thinks in terms of salvation. God only wills for us what is good for us and what brings us to new Life. We take up our own cross daily because this is the way to a share in risen Life.

To the point: Jesus is called “the Christ” - Peter is called Satan. Salvation confronts human resistance. Peter had a certain image, belief, expectation of what “the Christ” was to be, to do. Suffering, rejection, and being killed had nothing to do with Peter’s Christ. But they have everything to do with the Christ of God. Without a right understanding of “the Christ,” we cannot, with him, rise to new Life.

(Source: Living Liturgy 2015)