Chúa Nhật lễ Các Thánh nam nữ
Thứ Hai trong tuần 31 thường niên ngày 2 tháng 11, lễ
các đẳng linh hồn, cầu cho các tín hữu đã qua đời. Lễ nhớ.
Bài đọc I: Kn 3, 1-9
Đáp ca: Tv 22, 1-3a. 3b-4. 5. 6
Bài đọc II: Rm 5, 5-11 (Rm 6,3-9)
Phúc âm: Ga 6, 37-40
Thứ Ba trong tuần 31 thường niên ngày 3 tháng 11
Bài đọc: Rm 12, 5-16
Đáp ca: Tv 130, 1. 2. 3
Phúc âm: Lc 14, 15-24
Thứ Tư trong tuần 31 thường niên ngày 4 tháng 11
Bài đọc: Rm 13, 8-10
Đáp ca: Tv 111, 1-2. 4-5. 9
Phúc âm: Lc 14, 25-33
Thứ Năm trong tuần 31 thường niên ngày 5 tháng 11
Bài đọc: Rm 14, 7-12
Đáp ca: Tv 26, 1. 4. 13-14
Phúc âm: Lc 15, 1-10
Thứ Sáu trong tuần 31 thường niên ngày 6 tháng 11
Bài đọc: Rm 15, 14-21
Đáp ca: Tv 97, 1. 2-3ab. 3cd-4
Phúc âm: Lc 16, 1-8
Thứ Bảy trong tuần 31 thường niên ngày 7 tháng 11
Bài đọc: Rm 16, 3-9. 16. 22-27
Đáp ca: Tv 144, 2-3. 4-5. 10-11
Phúc âm: Lc 16, 9-15
Chúa Nhật thứ 32 thường niên ngày 8 tháng 11
Bài đọc I: 1 V 17, 10-16
Đáp ca: Tv 145, 7. 8-9a. 9bc-10
Bài đọc II: Dt 9, 24-28
Phúc âm: Mc 12, 38-44
HỌC HỎI KINH THÁNH
Chúa Nhật 32 thường
niên năm B
Phúc âm: Mc 12, 38-44
38 Trong lúc giảng dạy,
Đức Giê-su nói rằng: “Anh em phải coi chừng những ông kinh sư ưa dạo quanh,
xúng xính trong bộ áo thụng, thích được người ta chào hỏi ở những nơi công cộng.39
Họ ưa chiếm ghế danh dự trong hội đường, thích chỗ nhất trong đám tiệc.40
Họ nuốt hết tài sản của các bà góa, lại còn làm bộ đọc kinh cầu nguyện lâu giờ.
Những người ấy sẽ bị kết án nghiêm khắc hơn.”
41 Đức Giê-su ngồi đối
diện với thùng tiền dâng cúng cho Đền Thờ. Người quan sát xem đám đông bỏ tiền
vào đó ra sao. Có lắm người giàu bỏ thật nhiều tiền.42 Cũng có một
bà góa nghèo đến bỏ vào đó hai đồng tiền kẽm, trị giá một phần tư đồng xu
Rô-ma.43 Đức Giê-su liền gọi các môn đệ lại và nói: “Thầy bảo thật anh
em: bà goá nghèo này đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết.44 Quả vậy, mọi
người đều rút từ tiền dư bạc thừa của họ mà đem bỏ vào đó; còn bà này, thì rút
từ cái túng thiếu của mình mà bỏ vào đó tất cả tài sản, tất cả những gì bà có để
nuôi sống mình.”
(Bản dịch nhóm CGKPV)
Suy niệm
1. Lời lẽ Đức Giêsu phê phán các
kinh sư có thể có phần phóng đại. Tuy thế, những người đang có trách nhiệm phục
vụ dân Chúa ở các cấp vẫn cảm thấy được mời gọi đánh giá lại phong cách, lời ăn
tiếng nói của mình, cũng như ý hướng của mình khi làm các công việc phục vụ.
2. Sự lừa dối đã là đáng trách,
nhưng càng đáng trách hơn nữa hành vi lừa dối bằng cách vận dụng những yếu tố
liên hệ đến sự thánh thiện (như đọc kinh cầu nguyện, thánh lễ, viếng nhà thờ…)
để che giấu một thực trạng tiêu cực.
3. Tấm gương bà góa mời gọi các
Kitô hữu đừng đánh giá con người theo bề ngoài. Trước nhan Thiên Chúa, điều
quan trọng không phải là của dâng cúng to lớn, nhưng là tâm tình trung thực khi
dâng cúng. “Của cho không bằng cách cho”!
4. Vì ý thức rằng người nghèo được
Thiên Chúa kính trọng, cộng đoàn ki-tô hữu không những cần nghiền ngẫm tấm
gương của bà góa, không những âm thầm kín đáo làm các hành vi đạo đức, mà còn
san sàng giúp đỡ những người đang sống cảnh cô độc neo đơn.
(Lm PX Vũ Phan Long, ofm)
Thirty-second Sunday
in Ordinary Time – Year B
Gospel: Mk 12:38-44
In the course of his teaching
Jesus said to the crowds, "Beware of the scribes, who like to go around in
long robes and accept greetings in the marketplaces, seats of honor in synagogues,
and places of honor at banquets. They devour the houses of widows and, as a
pretext recite lengthy prayers. They will receive a very severe
condemnation."
He sat down opposite the treasury
and observed how the crowd put money into the treasury. Many rich people put in
large sums. A poor widow also came and put in two small coins worth a few
cents. Calling his disciples to himself, he said to them, "Amen, I say to
you, this poor widow put in more than all the other contributors to the
treasury. For they have all contributed from their surplus wealth, but she,
from her poverty, has contributed all she had, her whole livelihood."
(http://usccb.org/bible/readings/110815.cfm)
Reflection
In this Sunday’s gospel Jesus is
observing how people of his time were making donations to the treasury. The
score is clear - scribes: 0; widow: 1! But another layer of interpretation
might be opened up besides considering who wins or who loses, who is miserly or
who is generous, who is hypocritical or who is honest. This gospel is really a
metaphor for true discipleship, a central theme in the Gospel of Mark. What
does it mean to be a disciple of Jesus? Jesus tells us when he contrasts the
behavior of the self-important and insincere scribes with the action of a poor
and seemingly insignificant widow.
Jesus teaches the crowds to beware of the hypocrisy of the
scribes who know God’s word and law, yet seek places of honor and hurt those
whom the law demands they protect - the widows. Jesus condemns them severely.
“Calling his disciples to himself,” he teaches them that they are not to do
like the scribes. They are instead to do like the widow in the temple who gives
all she has. True disciples give all they have, their whole livelihood - not
goods, but themselves. The amount of what we have and give is really not
important at all in the long run. What is important is how we regard and care
for others; how we fulfill our responsibilities in the community; how we
embrace the unlimited possibilities of deeper relationships, new riches,
everlasting Life.
Without calculating the cost to herself, the widow gave “all
she had,” not out of her surplus. Disciples, too, give all they have without
counting the cost, calculating self-gain, or seeking attention. The amazing
thing about faithful discipleship is that God provides us with astonishing
surplus: protection, talents, blessings. The “whole livelihood” disciples give
is their very selves; disciples give of what God has already given them.
Ultimately, discipleship is about good stewardship of who we are.
Similar to the surplus of meaning in the gospel, the first
reading is really about more than a widow who risks the last bit of her flour
and oil to respond to Elijah’s need. Elijah rewards her obedience and generous
hospitality - out of her need - with an abundance of flour and oil, enough to
feed herself and her son for a whole year. The story depicts the hundredfold
God returns to those who are so exceptionally generous. Paradoxically, by being
generous to others we open ourselves to God’s unbounded generosity toward us.
Such is the hundredfold of those who are faithful disciples. Disciples give
their all, and in turn receive what our generous God offers: “salvation to
those who eagerly await him” (second reading).
To the point:
Jesus teaches the crowds to beware of the hypocrisy of the scribes who know
God’s word and law, yet seek places of honor and hurt those whom the law
demands they protect—the widows. Jesus condemns them severely. “Calling his
disciples to himself,” he teaches them that they are not to do like the
scribes. They are instead to do like the widow in the temple who gives all she
has. True disciples give all they have, their whole livelihood—not goods, but
themselves. So, are we true disciples?
(Source: Living Liturgy 2015)