Chúa Nhật thứ 29 thường niên năm B
Thứ Hai trong tuần 29 thường niên ngày 19 tháng 10
Bài đọc: Rm 4, 20-25
Đáp ca: Lc 1, 69-70. 71-72. 73-75
Phúc âm: Lc 12, 13-21
Thứ Ba trong tuần 29 thường niên ngày 20 tháng 10
Bài đọc: Rm 5, 12. 15b. 17-19. 20b-21
Đáp ca: Tv 39, 7-8a. 8b-9. 10. 17
Phúc âm: Lc 12, 35-38
Thứ Tư trong tuần 29 thường niên ngày 21 tháng 10
Bài đọc: Rm 6, 12-18
Đáp ca: Tv 123, 1-3. 4-6. 7-8
Phúc âm: Lc 12, 39-48
Thứ Năm trong tuần 29 thường niên ngày 22 tháng 10
Bài đọc: Rm 6, 19-23
Đáp ca: Tv 1, 1-2. 3. 4 và 6
Phúc âm: Lc 12, 49-53
Thứ Sáu trong tuần 29 thường niên ngày 23 tháng 10
Bài đọc: Rm 7, 18-25a
Đáp ca: Tv 118, 66. 68. 76. 77. 93. 94
Phúc âm: Lc 12, 54-59
Thứ Bảy trong tuần 29 thường niên ngày 24 tháng 10
Bài đọc: Rm 8, 1-11
Đáp ca: Tv 23, 1-2. 3-4ab. 5-6
Phúc âm: Lc 13, 1-9
Chúa Nhật thứ 30 thường niên ngày 25 tháng 10
Bài đọc I: Gr 31, 7-9
Đáp ca: Tv 125, 1-2ab. 2cd-3. 4-5. 6
Bài đọc II: Dt 5, 1-6
Phúc âm: Mc 10, 46-52
HỌC HỎI KINH THÁNH
Chúa Nhật 30 thường
niên năm B
Phúc âm: Mc 10, 46-52
46 Đức Giê-su và các
môn đệ đến thành Giê-ri-khô. Khi Đức Giê-su cùng với các môn đệ và một đám người
khá đông ra khỏi thành Giê-ri-khô, thì có một người mù đang ngồi ăn xin bên vệ
đường, tên anh ta là Ba-ti-mê, con ông Ti-mê.47 Vừa nghe nói đó là Đức
Giê-su Na-da-rét, anh ta bắt đầu kêu lên rằng: “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít,
xin rủ lòng thương tôi!”48 Nhiều người quát nạt bảo anh ta im đi,
nhưng anh ta càng kêu lớn tiếng: “Lạy Con vua Đa-vít, xin rủ lòng thương tôi!”49
Đức Giê-su đứng lại và nói: “Gọi anh ta lại đây!” Người ta gọi anh mù và bảo:
“Cứ yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy!”50 Anh mù liền vất áo
choàng lại, đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giê-su.51 Người hỏi: “Anh
muốn tôi làm gì cho anh?” Anh mù đáp: “Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được.”52
Người nói: “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh!” Tức khắc, anh ta nhìn thấy
được và đi theo Người trên con đường Người đi.
(Bản dịch nhóm CGKPV)
Suy niệm
1. Chúng ta có thể suy nghĩ về thái độ của đám đông đi theo
Đức Giêsu (trong đó có các môn đệ). Họ đã “đi theo” Người lâu nay, mà họ chỉ có
thể giới thiệu về Người rất sơ sài: “Giêsu người Nadarét”. Vì thiếu lòng tin, họ
đã không thể giới thiệu sâu sắc hơn về Người. Điều đó đã được tác giả Mc diễn tả
bằng một câu thê lương: “Đức Giêsu dẫn đầu các ông. Các ông kinh hoàng, còn những
kẻ theo sau cũng sợ hãi” (10,32).
2. Trong đời sống đức tin, đôi khi phải dám “đi ngược
giòng”. Như anh mù, dù bị người ta quát nạt bắt im, anh vẫn cứ kêu lên Đức
Giêsu, vì anh xác tín chỉ Người mới có thể mở cho đời anh một hướng mới. Chúng
ta cũng được mời gọi gắn bó mật thiết với Người, vì chỉ Người mới là Đấng duy
nhất dẫn chúng ta đi đúng đường.
3. Đức Giêsu đã cho các môn đệ biết mục tiêu của chuyến đi của
Người: Người không đi lên Giêrusalem để làm vua, nhưng là để hy sinh mạng sống.
Bước theo Người có nghĩa là chịu hy sinh với Người. Người đã nhấn mạnh trên điểm
này, nhưng các bạn đồng hành không hiểu. Họ đang bị mù, họ cứ muốn giữ mắt nhắm
lại và mơ những chỗ nhất trong vương quốc. Người mù Giêrikhô tượng trưng cho
các môn đệ và tất cả những ai chưa được thấy ánh sáng của Đức Kitô, chưa được
đón nhận Tin Mừng.
4. Cần phải được Đức Giêsu mở mắt tâm hồn để hiểu bản thân
và sứ mạng của Người, cũng như để có thể sẵn sàng bước theo Người, làm môn đệ
Người. Và khi đã nghe tiếng Đức Giêsu kêu gọi trong cuộc sống, cần mau mắn dứt
khoát bỏ đi mọi sự, như bốn môn đệ đầu tiên đã tức khắc bỏ tất cả để đi theo
Người. Phải chấp nhận liều lĩnh, để từ đây cuộc sống của người Kitô hữu sẽ là một
sự hiệp thông thân tình với Người.
(Lm PX Vũ Phan Long, ofm)
Thirtieth Sunday in
Ordinary Time – Year B
Gospel: Mk 10:46-52
As Jesus was leaving Jericho with
his disciples and a sizable crowd, Bartimaeus, a blind man, the son of Timaeus,
sat by the roadside begging. On hearing that it was Jesus of Nazareth, he began
to cry out and say, "Jesus, son of David, have pity on me." And many
rebuked him, telling him to be silent. But he kept calling out all the more, "Son
of David, have pity on me." Jesus stopped and said, "Call him." So
they called the blind man, saying to him, "Take courage; get up, Jesus is
calling you." He threw aside his cloak, sprang up, and came to Jesus. Jesus
said to him in reply, "What do you want me to do for you?" The blind
man replied to him, "Master, I want to see." Jesus told him, "Go
your way; your faith has saved you." Immediately he received his sight and
followed him on the way.
(http://www.usccb.org/bible/readings/102515.cfm)
Reflection
This gospel is filled with
movement, energy, drive. The verbs describing Bartimaeus’s actions in this
gospel say everything about faith, encountering Jesus, and choosing to follow
him. Each verb, each action word says so much beyond itself.
He cried out: Bartimaeus sought
Jesus’ attention. He hoped for what - a few coins? Maybe. But probably more. He
called Jesus the “Son of David,” a messianic reference. He no doubt recognized
Jesus for more than simply an itinerant preacher. For Bartimaeus, Jesus was the
one who could save him - from his blindness? Yes, but much more.
He kept calling: Bartimaeus was
persistent. He did not let a crowd’s rebuke keep him from calling out again. He
knew what he wanted. He was going to encounter Jesus and present himself. He
had trust that Jesus would “have pity” on him.
He threw aside his cloak: Did
Bartimaeus think he wouldn’t need it anymore? More likely, the cloak would get
in his way, slow down his effort to get to Jesus. Bartimaeus is a man on a
mission! He knows what he wants, he knows how to get it, he knows who will
grant it.
He sprang up and came to Jesus:
Bartimaeus is decisive; he doesn’t amble, tarry, or hesitate. He leaps to
encounter Jesus. Without this personal approach, personal relationship,
personal engagement Bartimaeus remains simply a beggar. With an encounter with
Jesus, he becomes so much more.
He stated his request: In such
simple words does Bartimaeus bare his heart to Jesus: “Master, I want to see.”
The Greek text is Rabbouni - teacher. Bartimaeus comes to Jesus for more than
sight - he wants Jesus the Teacher to grant him insight.
He received his sight: Now able
to see, Bartimaeus could well go independently on his merry way. After all,
Jesus even tells him to “Go your way.” If all Bartimaeus received was physical
sight, that is probably what he would have done. However, Bartimaeus received
more than sight: “your faith has saved you.” Saved him from begging? Saved him
from himself? Saved for . . . ?
He followed Jesus: Having
encountered Jesus, Bartimaeus could not go his own way. His encounter with
Jesus formed a bond, a relationship with Jesus that Bartimaeus chose not to
weaken but instead to deepen. Instead of going his own way, he chose to go
Jesus’ way.
Such need, such urgency, such
conviction did Bartimaeus have! These verbs describe Bartimaeus’s
faith-in-action, his deepening relationship with Jesus. Faith is the insight
and cause of action. So must it be for us.
To the point: The verbs describing Bartimaeus’s actions in this
gospel say everything about faith, encountering Jesus, and choosing to follow
him. He cried out, kept calling, threw aside his cloak, sprang up and came to
Jesus, stated his request, received his sight, followed Jesus. Such need, such
urgency, such conviction! These verbs describe Bartimaeus’s faith-in-action,
his deepening relationship with Jesus. Faith is the insight and cause of
action. So must it be for us.
(Source: Living Liturgy 2015)