Chúa Nhật thứ 30 thường niên năm B
Thứ Hai trong tuần 30 thường niên ngày 26 tháng 10
Bài đọc: Rm 8, 12-17
Đáp ca: Tv 67, 2 và 4. 6-7ab. 20-21
Phúc âm: Lc 13, 10-17
Thứ Ba trong tuần 30 thường niên ngày 27 tháng 10
Bài đọc: Rm 8, 18-25
Đáp ca: Tv 125, 1-2ab. 2cd-3. 4-5. 6
Phúc âm: Lc 13, 18-21
Thứ Tư trong tuần 30 thường niên ngày 28 tháng 10, thánh Simon và
Thađêô tông đồ. Lễ kính.
Bài đọc: Ep 2, 19-22
Đáp ca: Tv 18, 2-3. 4-5
Phúc âm: Lc 6, 12-19
Thứ Năm trong tuần 30 thường niên ngày 29 tháng 10
Bài đọc: Rm 8, 31b-39
Đáp ca: Tv 108, 21-22. 26-27. 30-31
Phúc âm: Lc 13, 31-35
Thứ Sáu trong tuần 30 thường niên ngày 30 tháng 10
Bài đọc: Rm 9, 1-5
Đáp ca: Tv 147, 12-13. 14-15. 19-20
Phúc âm: Lc 14, 1-6
Thứ Bảy trong tuần 30 thường niên ngày 31 tháng 10. Thông báo đổi giờ.
Bài đọc: Rm 11, 1-2a. 11-12. 25-29
Đáp ca: Tv 93, 12-13a. 14-15. 17-18
Phúc âm: Lc 14, 1. 7-11
Chúa Nhật lễ các
thánh nam nữ ngày 1 tháng 11.
Bài đọc I: Kh 7, 2-4, 9-14
Đáp ca: Tv 23, 1-2. 3-4ab. 5-6
Bài đọc II: 1 Ga 3, 1-3
Phúc âm: Mt 5, 1-12a
HỌC HỎI KINH THÁNH
Chúa Nhật Lễ các thánh nam nữ.
Phúc âm: Mt 5, 1-12a
1 Thấy đám đông, Đức
Giê-su lên núi. Người ngồi xuống, các môn đệ đến gần bên.2 Người mở miệng
dạy họ rằng: 3 “Phúc thay ai
có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ. 4 Phúc thay ai hiền
lành,
vì họ sẽ được Đất Hứa làm gia
nghiệp. 5 Phúc thay ai sầu khổ, vì họ sẽ được Thiên Chúa ủi an. 6
Phúc thay ai khát khao nên người công chính, vì họ sẽ được Thiên Chúa cho
thoả lòng. 7 Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa
xót thương. 8 Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được nhìn
thấy Thiên Chúa. 9 Phúc thay ai xây dựng hòa bình, vì họ sẽ được gọi
là con Thiên Chúa.10 Phúc thay ai bị bách hại vì sống công chính, vì
Nước Trời là của họ. 11 Phúc thay anh em khi vì Thầy mà bị người ta
sỉ vả, bách hại và vu khống đủ điều xấu xa. 12 Anh em hãy vui mừng hớn
hở, vì phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật lớn lao.
(Bản dịch nhóm CGKPV)
Suy niệm
1. Bất cứ ai sống trên trần gian đều mong ước có hạnh phúc. Đó là điều người ta cũng thường xuyên cầu chúc cho nhau (vào các dịp đại lễ, dịp đầu Năm Mới…). Đức Kitô đã đến để chỉ cho người ta biết hạnh phúc đích thực nằm ở đâu, ai là những người thật sự hạnh phúc ở đời này. Không phải những người giàu có, nổi tiếng, oai phong hiển hách, mà là những người nghèo, khiêm tốn, ngay thẳng, biết thương người, xây dựng hòa bình, chịu bách hại… mới hạnh phúc thật. Chẳng phải là Người muốn phá đổ các tiêu chí quen thuộc của loài người để gây chú ý đâu. Người chỉ muốn khẳng định lại cách sống con người phải theo để trở lại đúng với hình ảnh họ đã đánh mất khi phạm tội, để Thiên Chúa lại trở thành tất cả cho con người.
2. Sứ điệp của các Mối Phúc trước tiên là một sứ điệp về Thiên Chúa. Đây là điều Đức Giêsu nhắm khi loan báo lúc bắt đầu sứ vụ công khai: “Anh em hãy hối cải, vì Nước Trời đã đến gần” (Mt 4,17). Sứ mạng của Đức Giêsu là giúp các thính giả nhận biết vị Thiên Chúa chân thật và quay về với Ngài. Các Mối Phúc cho thấy Thiên Chúa là Đấng nào, Ngài hành động ra sao, Ngài chờ đợi điều gì nơi con cái Ngài.
3. Các Mối Phúc công bố những thái độ và cách xử sự con người phải theo để được thuộc về Nước Trời, tức để được sống dưới quyền lãnh đạo của Thiên Chúa. Dựa theo thứ tự các Mối Phúc, chúng ta nhận ra rằng chúng ta được mời gọi luôn mở ra với Thiên Chúa (Mối Phúc 1,2 và 3) và cương quyết thực hiện thánh ý Ngài (Mối Phúc 4), để có thể sống các Mối Phúc dấn thân phục vụ tha nhân (Mối Phúc 5,6 và 7). Khi chấp nhận chịu bách hại (Mối Phúc 8) vì kiên trì sống theo đường lối của Thiên Chúa, chúng ta nên giống Đức Giêsu, Con Thiên Chúa hằng sống, và Thiên Chúa sẽ hài lòng về chúng ta như vẫn hài lòng về Con yêu dấu của Ngài (x. 3,17). Thật ra, các Mối Phúc chỉ quy về có một Mối: trở nên giống Đức Kitô, bởi vì Người đã sống trọn các Mối Phúc này.
4. Mỗi Mối Phúc có một ý nghĩa và một tầm mức riêng, nhưng kết hợp với nhau như các yếu tố của một bản giao hưởng, làm nên chương trình sống cho người Kitô hữu. Như những ánh đèn tỏa sáng và hướng dẫn trong đêm tối, các Mối Phúc là những nẻo đường hy vọng cho nhân loại.
(Lm PX Vũ Phan Long, ofm)
Thirty-first Sunday
in Ordinary Time, Solemnity of All Saints – Year B
Gospel: Mt 5:1-12a
When Jesus saw the crowds, he
went up the mountain, and after he had sat down, his disciples came to him. He
began to teach them, saying: “Blessed are the poor in spirit, for theirs is the
Kingdom of heaven.
Blessed are they who mourn, for
they will be comforted. Blessed are the meek, for they will inherit the land. Blessed
are they who hunger and thirst for righteousness, for they will be satisfied. Blessed
are the merciful, for they will be shown mercy. Blessed are the clean of heart,
for they will see God. Blessed are the peacemakers, for they will be called
children of God. Blessed are they who are persecuted for the sake of
righteousness, for theirs is the Kingdom of heaven. Blessed are you when they
insult you and persecute you and utter every kind of evil against you falsely
because of me. Rejoice and be glad, for your reward will be great in heaven.”
(http://usccb.org/bible/readings/110115.cfm)
Reflection
Mountains are majestic. They awe
us. They inspire us. They draw us. Mountains are ever changing in our beholding
- sunrise and sunset bathe them in different lights and colors; winter and
summer clothe them in different array; storms and wind wrap them in tremor. No
wonder in biblical imagery mountaintops are places of theophany - places where
God reveals the divine Self to human beings. The sublime majesty of mountains
draws us to the ineffable majesty of the God who creates, who blesses, who
draws to Self those who are drawn to seek the One who is good beyond all
measure, is holy beyond all reckoning, is caring beyond all imagining.
It is no accident that the Gospel
of Matthew has Jesus go “up the mountain,” traditionally a place associated
with divine encounter, to teach the Beatitudes to his disciples. The Beatitudes
reveal the very Being of God (“Blessed,” holy), God’s care for God’s beloved
people (“poor in spirit,” “those who mourn,” etc.), God’s intent for faithful
ones (“theirs is the kingdom of heaven”). The Beatitudes reveal the mind and
heart of God. Those who have encountered God and lived the Beatitudes have the
same mind and heart. We call them “saints.” There is a countless multitude of
saints in heaven, “wearing white robes and holding palm branches in their
hands” (first reading), endlessly singing God’s praises. There is a countless
multitude of saints here among us who “are God’s children now” (second reading)
who have embraced the beatific, Godlike way of living. While this feast day
primarily honors the saints who have gone before us, we cannot forget ourselves
on this day. They have gone where we hope to go.
There are many ways to be
blessed. One of the attractions of honoring saints is that they offer a great
deal of variety and richness of life for us to emulate. No matter what
situation in life we find ourselves or what difficulty we face, some Saint
offers us a model for perseverance in our blessedness and the assurance of
care. This solemnity reminds us that our life of blessedness rests on an
intimate relationship with God and each other expressed through enduring bonds
of mutual care, mercy, humility, and self-giving.
To the point: It is no accident that the Gospel of Matthew has
Jesus go “up the mountain,” traditionally a place associated with divine
encounter, to teach the Beatitudes to his disciples. The Beatitudes reveal the
very Being of God (“Blessed,” holy), God’s care for God’s beloved people (“poor
in spirit,” “those who mourn,” etc.), God’s intent for faithful ones (“theirs
is the kingdom of heaven”). The Beatitudes reveal the mind and heart of God.
Those who have encountered God and lived the Beatitudes have the same mind and
heart. We call them “saints.”
(Source: Living Liturgy 2015)